Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)

Advertisement

Đêm khuya, Lý Tiêu và Bạch Tố Tố được sắp xếp ở trong linh sơn Đan Phủ.  

             Còn phía Diệp Thành vẫn đứng trên đỉnh núi, tĩnh lặng nhìn ra bên ngoài núi, phóng tầm mắt từ đây có thể trông thấy rõ ràng từng bóng hình bay ra bay vào, người nào người nấy tu vi không hề yếu.  

             Những người này đêm hôm rồi không ngủ, vẫn di chuyển qua lại canh Đan Phủ, Diệp Thành chắc chắn rằng nếu như lúc này có ai đó đi ra khỏi Đan Phủ thì sẽ lập tức bị bọn họ để ý.  

             Ngặt nỗi cấm chế của Đan Phủ lại mạnh và ngăn cách tuyệt đối với bên ngoài, người ngoài có muốn dùng bí pháp nhìn vào đây cũng chỉ thấy là một lớp sương giăng kín.  

             “Ngày thứ hai sau khi ngươi chết thì bọn chúng đã kéo tới rồi”, Tạ Vân chậm rãi nói, “tính tổng cộng cũng phải mười mấy người, về cơ bản bọn chúng tới đây để khiêu khích, nói là muốn phân cao thấp với Đan Phủ”.  

             “Không ai chú ý tới bọn chúng mà chúng không để ý tới Đan Phủ mới lạ”, Diệp Thành bật cười.  

             “Sự quyết đoán của Thánh Chủ hôm đó quả là đúng đắn”, Niệm Vi khẽ lên tiếng, “bọn chúng không vào được trong này, bí pháp cũng không nhìn nổi, chỉ có thể đứng ngoài đợi, một khi có người ra ngoài thì sẽ bị đưa đi một cách bí mật”.  

             “Muốn canh thì để chúng canh”, Diệp Thành lãnh đạm đáp lời.  

             “Phải phong bế nghiêm ngặt Đan Phủ cho chúng tức chết”, Tạ Vân tức tối mắng chửi.  

             “Khoảng thời gian Thánh Chủ không ở đây, các luyện đan sự tiến bộ rõ rệt”, Niệm Vi nói rồi phất tay lấy ra một bộ cổ quyển, bên trên có viết tên của các luyện đan sư.  

             Diệp Thành nhận lấy, hắn đảo mắt lướt qua, đôi mắt chợt loé sáng, cho dù với khả năng nhận định của hắn thì cũng không khỏi bất ngờ.  

             “Không bao lâu nữa bọn họ sẽ là luồng sức mạnh đáng sợ”, Niệm Vi cười hân hoan.  

             “Ta cũng không thể kém cạnh hơn, lần này nếu Như không đạt được tu vi ở cảnh giới Thiên thì ta nhất định không xuất quan”, Tạ Vân vấn vấn tóc, hắn quay người bước đi và không quên lấy ra một cái gương phát sáng chỉ điểm vào đó, trên mặt nở nụ cười giảo hoạt: “Không tồi, không tồi, hi hi hi”.  

             Thấy vậy, Diệp Thành liền đuổi theo, hắn không nói thêm nhiều, lập tức ấn Tạ Vân xuống đất.  

             Lưu manh!  

             Niệm Vi cũng đuổi theo, cô không nói lời nào mà xông lên đánh.  

             Cũng chẳng thể trách cả hai người như vậy vì Tạ Vân quá đê tiện, cái gương trong tay hắn chính là huyền cơ kính, là pháp bảo chuyên nhìn con người, Diệp Thành và Niệm Vi đánh hắn vì hắn đang nhìn lén Lý Tiêu và Bạch Tố Tố.  

             Tạ Vân bi đát cứ thế bị đánh tới tấp, Diệp Thành tìm một đoạn dây thừng trói hắn lại rồi treo lên cành cây.  

             Tiện nhân!  

             Trước khi đi, Diệp Thành còn không quên đạp thêm cho hắn một cái.  

             Có phải ngươi không có thê tử đâu.  

             Niệm Vi hắng giọng, nếu nói về hoàng huynh này của cô thì thực sự rất tốt, ít nhất còn là quân tử, nhưng từ sau khi mở ra kí ức kiếp trước thì hắn rõ ràng đã phản lại trời đất, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt hắn là cô chỉ muốn đánh người, vả lại còn muốn đánh đến chết.  

             Cuối cùng, sau khi liếc nhìn Tạ Vân đang lảo đảo lần cuối, Diệp Thành mới rời khỏi đây.  

             Vẫn là màn đêm đen, hắn thông qua Truyền Tống Trận rời khỏi Đan Phủ, cứ thế đi một mạch tới tầng thứ chín của U Đô.  

             Ngươi vẫn còn sống?  

             Thấy Diệp Thành, Nhược Thiên Chu Tước vô cùng kinh ngạc.  

             Diệp Thành nhướng vai, hắn tìm cho mình một chỗ thoải mái nghỉ ngơi khiến Nhược Thiên Chu Tước không sao tin nổi, bị một tu sĩ Chuẩn Thánh truy sát khắp nơi mà vẫn còn sống sót, Diệp Thành là người đầu tiên mà bà ta gặp.  

             Lúc này, đôi mắt Nhược Thiên Chu Tước nhìn Diệp Thành càng thêm thay đổi, tên tiểu tu sĩ trông không đáng tin trước mặt lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thần bí, thần bí đến mức khiến người ta không thể nhìn thấu.  

             Phía này, một tay Diệp Thành chống cằm nhìn Nhược Thiên Chu Tước từ đầu tới chân sau đó khẽ hắng giọng.  

             Có điều, mặc dù như vậy thì Diệp Thành vẫn nhìn chằm chằm bà ta khiến bà ta cảm thấy hoang mang, bị nhìn như vậy khiến tu sĩ dù là ở tu vi Chuẩn Thánh cũng mất tự nhiên.  

             “Ngươi định nhìn tới bao giờ?”, cuối cùng, Nhược Thiên Chu Tước lên tiếng và không quên liếc nhìn Diệp Thành.  

             “Vì người quá đẹp nên vãn bối muốn nhìn thêm”.  

             “Không phải ngươi thích ta rồi chứ?”, Nhược Thiên Chu Tước chống một tay lên má, mỉm cười nhìn Diệp Thành.  

             “Không hề”, Diệp Thành ho hắng, “vãn bối đang tìm một món đồ”.  

             “Đã muốn tìm đồ thì cứ hỏi ta là được, ngươi nhìn ta như vậy là có những ý gì?”  

             “Là ý đó”.  

             “Nói thẳng ra, tìm gì?”  

             “Chú ấn thượng cổ”, cuối cùng Diệp Thành cũng thu lại ánh mắt rồi thở phào một hơi.  

             “Cái gì là chú ấn thượng cổ?”, Nhược Thiên Chu Tước thẫn thờ.  

             “Khô Nhạc gieo thượng cổ chú ấn trong cơ thể của Mục Huyền Công tiền bối”, Diệp Thành lên tiếng.  

             “Còn có cả chuyện này?”, Nhược Thiên Chu Tước cau mày, trong ánh mắt còn loé lên hàn mang lạnh lẽo.  

             “Còn có chuyện khiến tiền bối phải kinh ngạc hơn nữa”, Diệp Thành chậm rãi nói, “không chỉ bên trong cơ thể Mục Huyền Công mà bên trong cơ thể của thánh chủ nhà họ Mục cùng nhiều lão bối trưởng lão khác cũng có chú ấn thượng cổ, đêm mà Thanh Long Tinh xâm phạm Chu Tước Tinh, vạn bối đã âm thầm quan sát, gia tộc Chu Tước và tám đại thế gia khác cũng giống như nhà họ Mục, cho nên cả U Đô ngoại trừ tiền bối ra thì tất cả các lão bối khác cũng không ngoại lệ, tất cả đều đã trúng chiêu”.  

             “Đây…”, Nhược Thiên Chu Tước tái mặt, bà ta không ngờ lại có cả bí mật động trời thế này, bà ta thừa hiểu được chuyện này có ý nghĩa gì.  

             “Ta đi diệt Khô Nhạc”, nghĩ rồi Nhược Thiên Chu Tước lập tức đứng dậy, đôi mắt đằng đằng sát khí.  

             “Lúc này ông ta không được chết”, Diệp Thành ngăn Nhược Thiên Chu Tước lại.  

             “Diệt sớm thì yên chuyện sớm”, Nhược Thiên Chu Tước hắng giọng lạnh lùng, “những năm gần đây hắn ta càng ngày càng ngông cuồng”.  

             “Người coi mọi việc đơn giản quá”, Diệp Thành trầm giọng, “chú ấn thượng cổ mà ông ta để lại giống như một cực hình liên đới, một người phạm tội, liên luỵ đến cả cửu tộc, nếu như ông ta chết thì những người mang chú ấn sẽ phải chôn cùng, có lẽ tiền bối biết cái chết của Khô Nhạc cuối cùng mang theo ý nghĩa gì rồi chứ?”  

             “Bá đạo đến vậy sao?”, Nhược Thiên Chu Tước run rẩy.  

             “Uy hiếp chắc chắn là có”, Diệp Thành mỉm cười, “hành động này của Khô Nhạc chẳng qua là vì muốn kiểm soát U Đô, nhưng suy cho cùng thì ông ta cũng chỉ là tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong, có tiền bối trấn áp thì ông ta sẽ không dám vượt mặt, nếu không ép ông ta quá mức thì những người có chú ẩn kia sẽ được an toàn”.  

             “Nhưng nếu như hắn ta đột phá tới cảnh giới Chuẩn Thánh thì sao?”, Nhược Thiên Chu Tước lặng lẽ nhìn Diệp Thành.  

             “Vãn bối đã tính toán rồi, trong vòng trăm năm ông ta không thể tiến giới”, Diệp Thành mỉm cười, “làm quá nhiều chuyện ác thì sẽ gặp báo ứng, ông ta và Âm Thực Vương không giống nhau, âm thầm kiểm soát ông ta”.  

             “Vậy thì cứ để hắn như vậy đi”.  

             “Chí ít trước khi vãn bối chưa gạt sạch được chú ấn kia tốt nhất không nên đụng đến ông ta”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “đó là một kẻ điên, ai biết được ông ta còn có đường lui nào không, đợi mọi chuyện rõ ràng rồi thì nhổ cỏ tận gốc, việc này không làm thì thôi, nếu làm thì phải gọn gẽ”.  

             “Diệp Thành, ngươi không hề đơn giản chút nào”, Nhược Thiên Chu Tước nói ý tứ.  

             “Việc xấu nói ra trước rồi thì giờ đến việc tốt”, Diệp Thành nói rồi không quên nháy mắt với Nhược Thiên Chu Tước, “người đoán xem vãn bối đưa ai quay lại?”  

             “Ai vậy? Làm gì mà thần bí thế?”  

             “Là ta”, không đợi Diệp Thành lên tiếng, bên ngoài rừng trúc đã vang lên tiếng cười già lão.  

             “Mục Huyền Công?”, Nhược Thiên Chu Tước đứng bật dậy, vẻ mặt khó tin nhìn một lão già đang đi từ bên ngoài rừng trúc vào, nếu nhìn kĩ thì đó chẳng phải là lão tổ của nhà họ Mục – Mục Huyền Công sao?

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement