Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)

Advertisement

Đêm khuya, bên trong sơn lâm mùi thơm của thịt lan toả.  

             Yên lão đạo bắc bếp đặt nồi lên.  

             Ở bên, Đại Sở Hoàng Yên và Ninh Thái Thần tựa vào nhau lặng lẽ nhìn tinh không vô tận.  

             Cảnh tượng này khiến Diệp Thành ở phía xa nhìn mà không khỏi tấm tắc.  

             Đại Sở Hoàng Yên kiếp trước là con gái của Sở Hoàng, kiếp này là Hoàng tộc Cửu Vĩ, đó là sự tự hào thế nào chứ, ai có thể ngờ nổi một nữ tử có đủ tư cách cao ngạo như vậy lại nương tựa vào bờ vai của một người phàm, giống như một thê tử hiền thục dịu dàng cứ ngây thơ như thế cùng người phàm kia đếm sao trên trời.  

             Nhìn mãi, nhìn mãi, Diệp Thành chợt mỉm cười, trong nụ cười còn mang theo nỗi bể dâu.  

             Có lẽ năm tháng đã trôi qua quá lâu rồi, có lẽ thế đạo này quá hỗn loạn nên Đại Sở Hoàng Yên cao ngạo cũng bị cuốn theo làm một người bình thường, sống cuộc sống bình dị, nắm tay một người phàm cùng sống tới bạc đầu răng nong.  

             Trong chốc lát, Diệp Thành nhìn về hư không, đôi mắt mơ màng, thần thái thẫn thờ, hắn không biết người hắn thương giờ đang ở nơi đâu.  

             Thịt ra rồi đây!  

             Mùi thơm của thịt thơm nồng, cảnh tượng trong sơn lâm thật ấm cùng.  

             Màn đêm dần buông xuống, lão đạo dựa vào gốc cây ngủ đi còn Đại Sở Hoàng Yên và Ninh Thái Thần cũng nương tựa vào nhau chìm vào giấc mộng.  

             Diệp Thành bước lên một tảng đá, tay cầm vò rượu, hắn lặng lẽ uống, chốc chốc lại nhìn vào bầu trời đầy sao, từng vì sao lấp lánh như từng khuôn mặt quen thuộc.  

             Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới thu lại ánh mắt, hắn quay đầu sang nhìn thì Ninh Thái Thần đã leo lên đây ngồi cạnh hắn rồi.  

             “Đã muộn như vậy rồi mà sao còn chưa ngủ?”, Diệp Thành mỉm cười, nói rồi đưa vò rượu ra.  

             “Ta không ngủ được”, Ninh Thái Thần nhận lấy ngẩng đầu uống một ngụm nhưng bị sặc đến mức nước mắt cứ thế chảy ra.  

             “Đối xử với cô ấy cho tốt, đừng phụ cô ấy”, Diệp Thành lãnh đạm nói.  

             “Từ khi ta biết ghi nhớ mọi chuyện trên đời thì luôn đọc sách thánh hiền, làm mọi chuyện có ích”, Ninh Thái Thần mỉm cười, “ta hi vọng sớm đỗ trạng nguyên có thể mặc áo ấm về quê tạo phúc bách tính, để lại tiếng thơm cho đời sau, cho tới khi ta gặp nương tử của mình thì mới biết cái gọi là danh vọng và tiếng thơm cũng chỉ là hư vinh, sự bình an của nàng ấy mới chính là món quà mà trời cao ban tặng”.  

             “Có gì thì cứ nói thẳng ra”, Diệp Thành đáp.  

             “Ta muốn tu tiên”, Ninh Thái Thần nhìn Diệp Thành, đôi mắt rõ vẻ kiên định.  

             “Cô ấy cũng là người tu đạo, tại sao không bảo cô ấy dạy?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Ninh Thái Thần.  

             “Nương tử của ta là người thế nào ta hiểu rõ nhất”, Ninh Thái Thần cười ái ngại, “nàng ấy chỉ muốn ta làm một người bình thường, không muốn ta đi trên con đường nghịch thiên này, nhưng tiểu sinh hiểu rằng nam nhân cần phải đảm đương gánh vác, phải che mưa chắn gió cho người mà mình thương, ta không mong muốn cảnh tượng bi thương này xảy ra lần nữa, cũng không muốn khi nương tử gặp nạn còn ta lại chỉ là một thư sinh trói gà không chặt”.  

             “Đây quả thực là con đường nghịch thiên, ngươi chắc chắn muốn đi chứ?”, Diệp Thành trút một ngụm rượu.  

             “Đi”.  

             “Không hối hận chứ?”  

             “Không hối hận”, Ninh Thái Thần nói với giọng kiên định.  

             “Đây là sự lựa chọn của ngươi đấy”, Diệp Thành cất vò rượu đi, hắn ngồi thẳng dậy, “khoanh chân ngồi xuống đi.  

             Nghe vậy, Ninh Thái Thần cũng cất vò rượu đi và khoanh chân ngồi xuống.  

             Diệp Thành giơ tay lên, một tay đặt vào đầu Ninh Thái Thần, căn nguyên thánh thể mạnh mẽ đẩy vào mở rộng kì kinh của Ninh Thái Thần.  

             Hự!  

             Cơn đau đớn kịch liệt khiến Ninh Thái Thần đau đớn rít lên nhưng vẫn cố gắng nghiến răng chịu đựng.  

             Diệp Thành không nói gì, hắn vẫn dùng căn nguyên thánh thể tôi luyện huyết mạch cho Ninh Thái Thần, giúp hắn thay da đổi thịt, tạo nên đạo căn.  

             Không lâu sau đó tiên hoả bay ra, len lỏi vào phần bụng dưới của Ninh Thái Thần, giúp hắn mở ra đan hải của người tu luyện, long hồn bay ra mở ra thần hải, thiên lôi xuất hiện tôi luyện cơ thể của người phàm.  

             Cơn gió nhẹ khẽ thổi qua mang theo mùi hương nữ nhân, Đại Sở Hoàng Yên xuất hiện, cô khẽ mím môi nhìn Ninh Thái Thần chịu đau đớn.  

             Xót xa không?  

             Diệp Thành quay sang nhìn Đại Sở Hoàng Yên.  

             Đại Sở Hoàng Yên mỉm cười không nói gì.  

             Lòng bàn tay Diệp Thành có thánh huyết xuất hiện đẩy vào cơ thể Ninh Thái Thần, giúp hắn lột xác.  

             Hự! Hự!  

             Không lâu sau đó, bên trong cơ thể Ninh Thái Thần liên tiếp có âm thanh này vang lên, đan hải và thần hải liên tiếp được mở ra, tu vi của hắn tiến cấp từ tầng Ngưng Khí thứ nhất đột phá tới cảnh giới Nhân Nguyên Đỉnh Phong.  

             Từ trong ống tay áo Diệp Thành có rất nhiều đan dược bay ra lần lượt vỡ tan ngấm vào cơ thể Ninh Thái Thần.  

             Hự! Hự!  

             Tu vi của Ninh Thái Thần lại đột phá, cơ thể của hắn giống như cái động không đáy nuốt trọn tinh nguyên đan dược.  

             Haiz!  

             Đại Sở Hoàng Yên thở dài, cô cũng giơ tay lên, tế ra sức mạnh huyết mạch đẩy vào cơ thể Ninh Thái Thần.  

             Cô chính là Hoàng tộc Cửu Vĩ, huyết mạch bá đạo vô song, huyết mạch Cửu Vĩ hoàn toàn thức tỉnh có thể sánh ngang tới thần thú, ở một ý nghĩa nhất định mà nói thì giống với huyết mạch thánh thể của Diệp Thành, đó là một sự tồn tại nghịch thiên.  

             Lúc này, dưới tác dụng của huyết mạch thánh thể và huyết mạch hồ tộc, đạo căn của Ninh Thái Thần trở nên thâm hậu.  

             Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.  

             Ánh dương rực rỡ chiếu rọi khắp mặt đất, một ngày mới lại bắt đầu.   

             Trên tảng đá, Diệp Thành vươn vai vặn cổ, hắn nhảy xuống đất.  

             Lại nhìn sang Ninh Thái Thần lúc này, toàn thân tiên quang rực rỡ, xung quanh hắn, từng luồng sáng màu vàng kim chói lọi lan ra tứ phía, hắn đã là người tu đạo, được đại thần thông của Diệp Thành dẫn dắt bước vào con đường tu đạo.  

             Trong một đêm hắn từ một người phàm không hề có tu vi mà một bước trở thành tu sĩ, vả lại còn là một tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư, đối với hắn mà nói đây có thể coi là cơ duyên, là tạo hoá.  

             “Cảnh giới Linh Hư mà đến cả thần hải và đan hải đều mở ra?”, Yên lão đạo tỉnh dậy đảo mắt nhìn Ninh Thái Thần, miệng tấm tắc và càng kinh ngạc với thần thông của Diệp Thành hơn.  

             “Sau này thế nào phải dựa vào bản thân hắn rồi”, Diệp Thành mỉm cười rồi lấy vò rượu ra.  

             “Haiz…”, ở bên, Đại Sở Hoàng Yên thở dài, “cuối cùng chàng ấy vẫn bước trên con đường này”.  

             “Trăm năm của người phàm chẳng qua cũng chỉ như cơn gió, hắn muốn đi cùng cô lâu hơn”.  

             “Ta chỉ muốn chàng ấy sống bình thường mà thôi”.  

             “Ta rất hiếu kì, con gái của Sở Hoàng cao ngạo và còn là cửu vĩ Hoàng Tộc, sao lại có thể đem lòng yêu thương một thư sinh người phàm được?”, Diệp Thành tò mò nhìn Đại Sở Hoàng Yên, “Hắn có điểm đặc biệt gì?”  

             “Rất ngốc”, Đại Sở Hoàng Yên mỉm cười dịu hiền.  

             “Nghe…nghe mới lạ đấy”, Diệp Thành ho hắng, vẻ mặt kì quái.  

             “Tiếp theo ngươi định đi đâu?”, Đại Sở Hoàng Yên thu lại ánh mắt rồi nhìn sang Diệp Thành.  

             “Đi Tử Vi Tinh”, Diệp Thành mỉm cười, “còn hai người thì hãy tới U Đô trước đi, nơi đó có người chuyển kiếp, Tạ Vân chính là Thánh Chủ ở đó, còn có Thánh Nhân trấn thủ, đó là nơi an toàn”.  

             “Nghe cũng được đấy”.  

             “Hẹn gặp lại”, Diệp Thành mỉm cười, hắn bay vào hư thiên, chớp mắt đã biến mất.   

             “Hẹn gặp lại”, Đại Sở Hoàng Yên nhìn thiên không và khẽ nói, trong đôi mắt xinh đẹp còn hiện lên cái nhìn bể dâu.  

             “Chạy nhanh thế, đợi ta đã”, Yên lão đạo không buồn nhìn Ninh Thái Thần nữa, cứ thế đuổi theo.  

             “Lão đạo, ông không đi hàng yêu trừ ma, theo ta làm gì?”, Diệp Thành liếc nhìn Yên lão đạo.  

             “Chúng ta tìm một nơi nào đó nói chuyện cái đã”, Yên lão đạo xoa tay cười xuề xoà: “Ví dụ như nói xem làm sao ngươi có thể mạnh đến mức mở ra đan hải và thần hải, lão đạo cảm thấy rất hiếu kì về thần thông này”.  

             “Đó là cấm kị không thể nói”, Diệp Thành nói với vẻ mặt thản nhiên.  

             “Câu cửa miệng của ta mà ngươi cũng học trôi chảy đấy nhỉ?”  

             “Có gì đâu, thôi nói vào chuyện chính”, Diệp Thành nói rồi quay sang nhìn Yên lão đạo, “tiền bối có biết Hoá Thiên lão tổ ở đâu không?”  

             “Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, có trời mới biết ông ta ở đâu”, Yên lão đạo đáp lời, “có điều nếu như đi tìm ông ta thì cũng không phải là khó, ngươi đã từng nghe nói Vọng Cổ Tinh chưa? Mấy ngày gần đây ở đó sẽ diễn ra bán đấu giá, lão tạp đó chắc chắn sẽ đi, ông ta là người thích tìm bảo bối ở các buổi đấu giá, mấy năm nay ông ta thực sự đã vợt được về không ít bảo bối”.  

             “Vọng Cổ Tinh?”, Diệp Thành xoa cằm, trong thần hải loé lên Vọng Cổ Tinh nằm bên trong Tinh Không Đồ mà Nhược Thiên Chu Tước đưa cho hắn.  

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement