Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)

Advertisement

  Nhóm Diệp Thành và Bích Du lập tức bị giữ lại, hai bà lão hắc bạch Chuẩn Thánh cũng không ngoại lệ.  

             Đạo thuật Thánh Nhân, lồng giam thiên địa.  

             Phía Diệp Thành bị bí thuật phong cấm này giữ lại.  

             Thấy vậy, mọi người từ tứ phương đều nhìn về phía thành trì Thiên Phủ Thần Triều, không ai dám phát ra tiếng thở mạnh.  

             Tình hình hiện tại đến kẻ ngốc cũng nhìn ra được lão tổ của Thiên Phủ Thần Triều đã nổi giận, vãn bối bị đánh thảm hại, tiền bối đang định ra ngoài giải quyết đây mà, nếu cứ để Diệp Thành rời đi như thế thì uy nghiêm của Thiên Phủ Thần Triều phải để ở đâu?  

             Chỉ là một tiểu bối cảnh giới Thiên nhưng lại khiến Thánh Nhân phải xuất hiện, điều này thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người.  

             Khả năng cao Diệp Thành sẽ phải chết!  

             Hầu hết mọi người vẫn nhìn Diệp Thành với vẻ thương hại.  

             Cho dù Hoang Cổ Thánh Thể mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là cảnh giới Thiên, Thiên Phủ Thần Triều có Thánh Nhân, hơn nữa còn không phải một mà là ba.  

             “Tiền bối Thần Triều có ý gì vậy?”, Diệp Thành mỉm cười nhàn nhã nhìn về thành trì Thần Triều.  

             “Ý gì?”, tiếng hừ lạnh bật ra: “Đánh thần tử Thần Triều bán sống bán chết, ngươi không định cho Thần Triều ta một lời giải thích à? Bây giờ để ngươi về, uy nghiêm của Thiên Phủ Thần Triều ta phải để ở đâu?”  

             “Thi đấu cọ sát mà! Bị thương là điều không thể tránh khỏi.” Diệp Thành cười nhẹ.  

             “Còn dám nguỵ biện à?”  

             “Tiền bối nói vậy sao được”, Diệp Thành không nhịn được cười: “Vừa rồi mọi người có mặt đều nhìn thấy, là hắn ép ta đánh, ta cũng do cha mẹ sinh ra, không thể cứ đứng đó cho hắn đánh chứ!”  

             “Ngươi…”  

             “Tiền bối, lần này người của ta ra tay hơi nặng, mong nể mặt Lăng Tiêu Cung ta một chút”, Bích Du lên tiếng, là thần nữ của Lăng Tiêu Cung, thân phận của cô vẫn rất có quyền lên tiếng.  

             “Thể diện của Lăng Tiêu Cung chẳng là gì”, trong thành Thần Triều vang lên tiếng quát lạnh lùng.  

             “Thể diện của Lăng Tiêu Cung chẳng là gì, không biết thể diện của nó có là gì không?”, Diệp Thành chậm rãi nói, phất tay lấy ra một chiếc chuông lớn cho nó lơ lửng trên hư thiên, tản ra thần mang chói mắt.  

             “Chuông Đông Hoàng”, ba bóng người lần lượt bay ra khỏi thành như những bóng ma, một thanh niên tóc trắng, một nữ tử áo xanh, một ông lão áo đen, thân phận của ba người đều không đơn giản, đó là ba Thánh Nhân của Thiên Phủ Thần Triều: Đông Dương Chân Nhân, Thanh Nguyệt Tiên Tử và Trấn Huyền Đạo Nhân.  

             “Là đạo tắc của Đông Hoàng”, Đông Dương Chân Nhân nheo mắt nhìn chằm chằm chuông Đông Hoàng.  

             “Không sai được”, Thanh Nguyệt Tiên Tử là Thánh Nhân nhưng giọng điệu cũng hơi gấp gáp.  

             “Ngươi lấy chuông này ở đâu?”, Trấn Huyền Đạo Nhân khịt mũi lạnh lùng, nhìn chằm chằm Diệp Thành, trong lời nói mang theo uy áp của Thánh Nhân.  

             “Ta có thể nói, nhưng có phải tiền bối nên cởi bỏ cấm chế cho ta trước không?”, Diệp Thành khẽ nói, giọng điệu hờ hững lạnh nhạt, chính Trấn Huyền Đạo Nhân này trước khi giam họ lại đã mắng họ một trận.  

             “Ngươi không có tư cách nói điều kiện với bản Thánh”.  

             “Trấn Huyền sư đệ, đừng cậy thế hiếp người”, Thanh Nguyệt Tiên Tử trầm giọng lên tiếng, nói xong thì thả phía Diệp Thành ra.  

             “Hừ.” Trấn Huyền Đạo Nhân hừ lạnh, khuôn mặt già nua vẫn hơi tái xanh.  

             “Tiểu hữu, vừa nãy Thần Triều đã đắc tội mọi người”, Đông Dương Chân Nhân nhìn Diệp Thành nở nụ cười ôn hoà, không hề có dáng vẻ của tiền bối: “Mong tiểu hữu nói cho chúng ta biết chuông này của tiểu hữu từ đâu mà có?”  

             “Đương nhiên là của Đông Hoàng rồi”, Diệp Thành nở nụ cười, lời này của hắn là thật, chiếc chuông này đúng là pháp khí cảnh giới Thiên của Đông Hoàng ở Đại Sở, năm xưa khi Đông Hoàng rời khỏi Đại Sở đã để lại cho con trai Chu Thiên Dật, mà Chu Thiên Dật chết trong trận chiến chống lại Thiên Ma, chuông Đông Hoàng được hắn tìm được và luôn mang theo bên mình cả trăm năm nay.  

             “Ngươi đừng ăn nói bừa bãi”, Trấn Huyền Đạo Nhân hừ lạnh: “Sao tiền bối Đông Hoàng có thể truyền chuông Đông Hoàng cho ngươi chứ?”  

             “Trấn Huyền”, Đông Dương Chân Nhân cũng trầm giọng gọi, lúc này Trấn Huyền Đạo Nhân mới ngậm miệng.  

             “Tiểu hữu, có thể nói chuyện một lát không?”, Thanh Nguyệt Tiên Tử cười nhẹ, điều này làm cho tất cả mọi người đều ngạc nhiên, đây là lời mời của Thánh Nhân đó! Với một cảnh giới Thiên mà nói, đây là vinh dự tối cao.  

             “Đương nhiên là được”, Diệp Thành thản nhiên đáp.  

             “Tiểu hữu đi theo ta”, Đông Dương Chân Nhân phất tay áo, bốn người trong nháy mắt biến mất ở vùng đất này.  

             “Đại thần thông Dịch Thiên Hoán Địa thật lợi hại”, bên dưới vang lên những tiếng hô kinh ngạc.  

             “Thủ đoạn của Thánh Nhân quả nhiên nghịch thiên”.  

             “Ngươi nghĩ có phải là Thần Triều đưa Diệp Thành về để đánh chết không?”  

             “Thánh Nhân thoát khỏi thế tục, dù giết cũng quang minh chính đại, có lý nào lại đưa về đánh chết?”, có vị lão bối tu sĩ mỉm cười: “Theo lão hủ thấy, chuông Đông Hoàng trong tay Diệp Thành chắc chắn không đơn giản”.  

             “Thần nữ, chúng ta…”, hai bà lão hắc bạch đều nhìn Bích Du.  

             “Chờ ở đây đi, hắn sẽ không có chuyện gì đâu”, Bích Du nở nụ cười, liếc nhìn Hoa Thiên vừa được trưởng lão Thần Triều kéo ra từ dưới lòng đất, hắn ta đã hôn mê, bị đánh không còn hình người.  

             Ở đây, phía Đông Dương Chân Nhân đã đưa Diệp Thành tới một khu rừng trúc.  

             Trúc Thuý Tiên!  

             Diệp Thành vừa đáp xuống đã ngạc nhiên nói thầm, nhìn từng cây trúc trong suốt lấp lánh, trong mắt hắn loé lên tinh quang, dường như hắn biết lai lịch của loài trúc này, đó là thần vật vô thượng.  

             Theo truyền thuyết xa xưa, trúc Thuý Tiên đến từ Tiên giới, được hoá thành từ tinh khí của Đại La Nữ Kim Tiên, diễn hoá từ tinh hoa nhật nguyệt, đó là bảo vật của Tiên giới, dù chỉ một cây cũng đã là trân bảo quý hiếm.  

             Diệp Thành tặc lưỡi, không ngờ ở nơi sâu trong Thần Triều lại có bảo vật như này, hơn nữa còn nhiều đến thế.  

             “Đệ về trước đi!”  

             Khi Diệp Thành đang thầm tặc lưỡi thì Đông Dương Chân Nhân đã đuổi Trấn Huyền Đạo Nhân ra khỏi rừng trúc, có lẽ là sợ Trấn Huyền Đạo Nhân và Diệp Thành không hợp mắt nhau nên mới bảo Trấn Huyền Đạo Nhân đi trước.  

             Trấn Huyền Đạo Nhân đương nhiên không vui, nhưng lệnh của sư huynh không thể không tuân theo, vì vậy ông ta mang theo lửa giận hừng hực rời đi.  

             Sau khi Trấn Huyền Đạo Nhân đi, Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử mới nhìn Diệp Thành, cười nhã nhặn hỏi: “Tiểu hữu, bây giờ có thể cho chúng ta biết chuông của ngươi từ đâu tới rồi chứ?”  

             “Chuông Đông Hoàng đương nhiên là của Đông Hoàng rồi”, Diệp Thành vừa quan sát trúc Thuý Tiên vừa thản nhiên đáp.  

             “Đông Hoàng tặng cho ngươi?”, Thanh Nguyệt Tiên Tử vội hỏi.  

             “Trước khi trả lời câu hỏi của hai tiền bối, hai vị có thể trả lời một số câu hỏi của vãn bối trước không?”, cuối cùng Diệp Thành cũng dời mắt khỏi trúc Thuý Tiên, mỉm cười nhìn Đông Dương và Thanh Nguyệt.  

             “Tiểu hữu cứ hỏi”.  

             “Hai vị tiền bối đã nghe đến Đại Sở bao giờ chưa?”, Diệp Thành nhìn Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử với vẻ đầy hy vọng.  

             “Đại Sở?”, hai người nhíu mày, nhìn nhau rồi lại nhìn Diệp Thành: “Không biết Đại Sở mà tiểu hữu nói là thế lực phương nào hay là cổ tinh, tinh vực nào?”  

             “Là Chư Thiên Môn”.  

             “Chư Thiên Môn lại là cái gì?”  

             “Xem ra hai vị tiền bối chưa nghe bao giờ”, Diệp Thành nói xong lại hỏi; “Côn Luân Hư, Đại La Chư Thiên, Đại Hạ Hoàng Triều, Cửu Hoang Thiên và Thần Điện, chắc hai vị tiền bối đã nghe tới rồi chứ?”  

             “Chưa nghe bao giờ”, Đông Dương và Thanh Nguyệt lại lắc đầu.  

             “Vậy thì thật đáng tiếc”, Diệp Thành day mạnh đầu mày, hắn thật sự muốn phát điên, đến Thánh Nhân cũng không biết mấy nơi như Côn Luân Hư, hắn cực kỳ nghi ngờ những thế lực mà Đông Hoàng Thái Tâm nói rốt cuộc có ở Chư Thiên Vạn Vực không? Tại sao hỏi ai cũng đều trả lời không biết như thế?  

             “Tiểu hữu đã hỏi xong chưa?”  

             “Chưa”, Diệp Thành hoàn hồn, lại nhìn hai người: “Hai vị tiền bối có biết bây giờ tiền bối Đông Hoàng đang ở đâu không?”  

             “Ông ấy đã đi từ rất lâu rồi, không biết đến nơi nào, càng không có tin tức”.  

             “Vậy trước khi Đông Hoàng đi có để lại bí quyển nào liên quan đến Đại Sở không?”, Diệp Thành hỏi thử.  

             “Không”, hai người trả lời một cách chắc chắn.  

             “Cơ mật tuyệt đối à? Đến Đông Hoàng cũng không dám tiết lộ nửa lời”, Diệp Thành lẩm bẩm.  

             “Bây giờ tiểu hữu có thể trả lời câu hỏi của chúng ta rồi chứ?”, Đao Hoàng và Thanh Nguyệt vẫn nhìn chằm chằm Diệp Thành, trong lòng vẫn đang suy nghĩ về nguồn gốc của chuông Đông Hoàng, vấn đề này có liên quan rất lớn đến Thần Triều.  

             “Chuông này là của con trai Đông Hoàng”.  

             “Con trai Đông Hoàng”, Đông Dương và Thanh Nguyệt nhìn nhau, hơi nheo mắt nhìn Diệp Thành chăm chú: “Không biết con trai Đông Hoàng mà tiểu hữu nói có tên là gì?”   

             “Chu Thiên Dật”.  

             “Đúng đúng, đúng là tên Chu Thiên Dật”, Đông Dương và Thanh Nguyệt đứng bật dậy, cực kỳ kích động, Đông Hoàng có một người con trai tên là Chu Thiên Dật, đây là bí mật tuyệt đối, cả Thần Triều chỉ hai người họ biết, đến Trấn Huyền Đạo Nhân cũng không biết, bây giờ Diệp Thành nói ra tên Chu Thiên Dật đủ để chứng minh những gì hắn nói là sự thật.  

             “Năm xưa tiền bối Đông Hoàng phong ấn Chu Thiên Dật, phó thác cho sư tôn ta”, Diệp Thành ung dung nói, trên mặt lộ vẻ nghiêm nghị: “Đến một trăm năm trước mới giải trừ phong ấn”.  

             “Không ngờ còn có chuyện này”, Đông Dương và Thanh Nguyệt nói xong lại hỏi: “Vậy sư tôn của tiểu hữu là?”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement