Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)

Advertisement
Sau khi ra khỏi núi, Diệp Thành chạy một mạch quay về Hằng Nhạc Tông.  

Lúc này trời đã sáng tỏ.  

Các đệ tử của Hằng Nhạc Tông bắt đầy chạy ra ngoài hấp thu tinh hoa của đất trời, khi thấy Diệp Thành nhếch nhác như vậy, bọn họ ít nhiều có phần nghi hoặc.  

“Thật là nguy hiểm”, Diệp Thành không hề để ý tới những ánh mắt đang nhìn mình, hắn bước chậm lại, thở dốc, nhìn về ngọn núi mà trong lòng thầm cảm thấy hối hận, giống như thể hắn vừa vượt qua quỷ môn quan vậy.  

Hồi lâu, Diệp Thành mới ổn định lại tâm lý.                “Cô ta không nhớ ra mình?”  

“Lẽ nào không phải là một người?”  

“Không thể nào, trên đời này có hai người giống nhau như hai giọt nước được sao?”  

Cả đoạn đường, Diệp Thành liên tục nhủ thầm, nếu như nữ tử đêm hôm đó cũng ở Hằng Nhạc Tông thì hắn phải rời khỏi nơi này, nếu thật sự chỉ là trông giống nhau thì cũng không cần phải kiêng dè nhiều nữa.  

“Ta không vào, ta không vào, ta chỉ đứng ở bên ngoài linh sơn thôi”, đương lúc Diệp Thành mải suy nghĩ thì ở phía xa có một giọng nói quen thuộc vang lên làm ngắt mạch suy nghĩ của hắn, ngay sau đó là tiếng mắng chửi vang lên.  

“Nhóc con, còn dám nói dối”.  

“Không ở yên dưới núi, chạy lên đây trộm đồ”.  

“Cũng không nhìn lại xem thân phận của mình thế nào”.  

“Hổ Oa”, Diệp Thành đứng từ xa vẫn có thể nhìn ra được bóng người thân quen, đây chẳng phải là Hổ Oa ở Tiểu Linh Viên sao?  

Lúc này một nhóm đệ tử của Hằng Nhạc Tông đang vây quanh Hổ Hoa, người thì nạt nộ, người mỉa mai châm chọc, có người lên tiếng mắng chửi khiến cơ thể yếu ớt của Hổ Oa cứ thế thu lại, khuôn mặt tái nhợt, không dám ngẩng đầu nhìn, giống như một tên phạm tội tày đình vậy.  

“Ta không lên đây, ta chỉ đứng ở cửa nhìn thôi”, Hổ Oa như thể bị đổ oan ấm ức lắm, cậu ta cúi đầu nức nở.  

“Còn dám giảo biện, muốn ăn đánh”, một tên đệ tử hung hãn lập tức giơ tay lên. Có điều hắn ta chưa kịp giáng cái bạt xuống thì cánh tay đã bị một bàn tay khác nắm chặt lại.  

“Ngươi muốn chết sao?”, giọng nói lạnh như hàn băng đột nhiên vang lên, người ra tay đương nhiên là Diệp Thành, hắn coi Hổ Oa là người thân của mình, đương nhiên không thể trơ mắt đứng nhìn Hổ Oa bị ức hiếp được.  

Đệ tử xung quanh thấy Diệp Thành thì vô thức lùi lại phía sau.  

Mặc dù chỉ là đệ tử thực tập nhưng Diệp Thành lại khác với những người khác. Đến cả Triệu Long của Địa Dương Phong, Vệ Dương của Thiên Dương Phong đấu với Diệp Thành còn thê thảm máu me be bét kia mà.  

“Không chăm chỉ thu nạp tinh hoa của đất trời mà đến ức hiếp một đứa trẻ không thể tu luyện, các người cũng được đấy nhỉ”, ánh mắt lạnh lùng của Diệp Thành đảo một lượt, hắn bật cười lạnh lùng: “Có gan thì đánh với ta”.  

Nghe vậy, cả đám đệ tử hoang mang dồn lại một nhóm.  

“Là hắn phạm vào tông quy trước”, ỷ đông người, tên đệ tử mặc đồ trắng tên Từ Minh cầm đầu bật cười nói.  

“Đúng vậy, không phải là đệ tử của Hằng Nhạc Tông thì không được lên linh sơn của Hằng Nhạc Tông, đây chínnh là quy định từ xưa tới nay, tên Hổ Oa này lén lút chạy lên đây, có trời mới biết hắn có trộm thứ gì hay không”.  

Diệp Thành cau mày, hắn từng nghe qua quy định này của Hằng Nhạc Tông vả lại Hổ Oa mặc dù sống ở chân núi Hằng Nhạc Tông nhưng cậu ta và Trương Phong Niên không giống nhau. Mặc dù Trương Phong Niên bị phạt xuống núi nhưng vẫn là người của Hằng Nhạc Tông, còn cậu ta là do Trương Phong Niên nhận, ở một ý nghĩa nhất định thì không phải là người của Hằng Nhạc Tông.  

“Đệ không sai”, Hổ Oa mắt nhoà lệ: “Đệ chỉ đứng ở bên ngoài cửa chính, không hề vào đây, là bọn họ lôi đệ vào đây”.  

Nghe vậy, Diệp Thành nhìn chằm chằm vào đám người với đôi mắt lạnh lùng.  

“Nhóc con, còn dám nói dối”, tên Từ Minh lại lần nữa lên giọng nạt: “Có tin ta đánh gãy chân ngươi không hả?”  

Roẹt!                Diệp Thành lập tức rút thanh trọng kiếm Thiên Khuyết ra.  

“Ngươi đánh thử ta xem”, Diệp Thành lên giọng với Từ Minh.  

“Sao, giữa thanh thiên bạch nhật mà ngươi còn muốn ỷ mạnh hiếp yếu à?”, Từ Minh lớn giọng hô hào.  

Hắn dứt lời, có thêm rất nhiều người vây lại xem. Người càng đông thì Từ Minh càng không phải kiêng dè: “Mau tới xem, tên Diệp Thành ỷ thực lực mạnh ức hiếp người khác”.  

“Ức hiếp người khác?”, Diệp Thành bật cười, sải bước tới, hắn vung mạnh thanh Thiên Khuyết: “Vậy hôm nay ta phải ức hiếp ngươi mới được”.  

Thấy vậy, tên Từ Minh hoang mang rút linh kiếm của mình chắn ngang trước thân.  

Rắc!  

Thanh kiếm của Từ Minh lập tức gãy đôi, đến hắn cũng ói ra ra máu mà lùi về sau.  

“Giết người, giết người”, Từ Minh hét lớn trong đám người, hình như hắn cố ý làm lớn chuyện: “Giết người, Diệp Thành muốn giết người”.  

“Ngươi đã nói vậy thì hôm nay ta diệt ngươi trước”, Diệp Thành hắng giọng, mang theo thanh Thiên Khuyết sát phạt về phía trước.  

Thấy vậy, các đệ tử xung quanh lần lượt hô lên.  

“Giữa thanh thiên bạch nhật còn dám hành hung người khác?”  

“Chẳng trách mà Tô sư tỷ nói ngươi dã tâm sát khí lớn, quả không sai”.  

“Có gì từ từ nói mà, sao cứ phải đụng tay đụng chân vậy?”  

“Cút”, Diệp Thành hô lên, lập tức di chuyển thanh Thiên Khuyết.  

Những người có mặt tại đây lập tức rơi vào cảnh hỗn loạn, có tên đệ tử mặc đồ trắng và đồng môn của hắn thêm mắm dặm muối mà không ít đệ tử xông lên, người thì chỉ trích, người nạt nộ, người mắng nhiếc.  

“Đưa hắn tới Giới Luật Đường”, một đệ tử vận chân khí, tiếp sau đó là các đệ tử còn lại ra tay.  

Cuộc hỗn chiến xảy ra, không lâu sau đó có huyết quang xuất hiện.   

Diệp Thành mặt lạnh như hàn băng, nhưng phàm là đệ tử xông lên đều bị một kiếm của hắn bạt bay ra khỏi đó.  

Diệp Thành còn có thể trông thấy Từ Minh nép trong đám người nở nụ cười giảo hoạt, thấy cảnh trước mắt, hắn đã sớm dự liệu từ trước, mọi chuyện có vẻ như đã nằm trong âm mưu sắp đặt của các đệ tử này sẵn rồi.  

Đệ tử đấu đá hỗn loạn đương nhiên kinh động đến người của Giới Luật Đường. Chẳng mấy chốc liền có người của Giới Luật Đường tới.  

Người tới là một đệ tử mặc đồ tím, khuôn mặt với nước da trắng hồng, tay cầm quạt xếp, đây chính là thủ đồ của Giới Luật Đường – Doãn Chí Bình.  

“Môn quy cấm đánh nhau, lẽ nào các ngươi không biết?”, Doãn Chí Bình khẽ xoay quạt xếp rồi đảo mắt nhìn các đệ tử bị thương rồi lại nhìn sang Diệp Thành.  

“Cậu ta còn trẻ chưa hiểu chuyện, tha cho cậu ta một lần”, giọng nói già nua vang lên, Trương Phong Niên chống gậy vội vàng đi tới, dáng người lom khom già lão, ông ta cố gắng cúi người tạ tội.  

Nghe vậy, Doãn Chí Bình khẽ phẩy quạt xếp, nhìn Trương Phong Niên từ đầu tới chân, cười ý tứ: “Trương Phong Niên, ông đã bị phạt xuống núi rồi, quy định ở đây ông hiểu hơn ai hết, đừng chuốc vạ vào thân”.  

“Doãn sư điệt, con xem có thể nể…”  

Trương Phong Niên còn chưa nói hết câu thì đã bị Diệp Thành ngắt lời.  

Diệp Thành lôi Hổ Oa đang quỳ dưới đất đứng dậy, sau đó kéo cậu ta về phía sau mình rồi nhìn bộ dạng già lão của Trương Phong Niên mà thấy thật ấm lòng. Diệp Thành cười nói: “Tiền bối, người dẫn Hổ Oa về đi, con không sao”.  

Nói rồi, Diệp Thành sải bước đi về phía Giới Luật Đường.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement