Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)

Advertisement

“Nếu không thì ngươi nghĩ sao?”, Xích Dương Tử liếc nhìn Diệp Thành rồi lại ôm vò rượu.  

             “Tiền bối Khương Thái Hư là Thái Hư Tử sao?”, sau khi có được đáp án chính xác, Diệp Thành khẽ cau mày,  “xem ra năm xưa tiền bối truyền tiên nhãn cho ta không phải là tình cờ, tiền bối Khương Thái Hư từ Chư Thiên Vạn Vực tới Đại Sở cho nên nhất định đã từng gặp Lục Đạo, cũng vì thấy ta và Lục Đạo trông giống hệt nhau nên trước khi qua đời mới truyền tiên nhãn lại cho ta, nếu không thì ở Hằng Nhạc Tông có bao nhiêu người như vậy lại chỉ chọn ta là người kế thừa tiên nhãn của Lục Đạo chứ?”  

             “Đây chính là số trời sao?”, Diệp Thành lẩm bẩm, “cho dù là tiên nhãn của ta hay của Lục Đạo hay Hồng Trần thì suy cho cùng cũng đều là tiên nhãn của Khương Thái Hư, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của Lục Đạo không cùng thời không nhưng lại gặp nhau cùng một thời đại, vả lại có mối liên hệ mật thiết với Khương Thái Hư”.  

             “Lại ngẩn ngơ, trả lời câu hỏi của ta, Tiên Luân Nhãn của Thái Khương Tử vì sao lại ở chỗ ngươi?”, khi Diệp Thành còn lẩm bẩm thì Xích Dương Tử đã tiến lên trước đạp cho Diệp Thành một cái.  

             “Khi vãn bối gặp tiền bối Khương Thái Hư thì tiền bối đã vào giây phút cuối của cuộc đời, như ngọn đèn hắt hiu trước gió”, Diệp Thành chậm rãi nói, “lúc đó ở bên không có ai nên mới truyền tiên nhãn cho vãn bối, cho tới giờ đã hai trăm năm rồi”.   

             “Ngọn đèn hắt hiu trước gió? Thái Hư Tử chết rồi?”, Xích Dương Tử cứng đơ người như hoá đá, thẫn thờ nhìn Diệp Thành.  

             “Sau khi truyền tiên nhãn cho vãn bối thì tiền bối quy tịch”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng hắn cũng nói ra câu này.  

             “Sao huynh ấy có thể chết được”, Xích Dương Tử tái mặt, cơ thể bất giác run lên, khó có thể chấp nhận được tin xấu này, đường đường là Chuẩn Đế nhưng ánh mắt lại dàn dụa nước mắt, bảy người con của Đông Hoa cùng chung dòng máu, đó chính là người thân của ông ta, sao ông ta có thể không đau lòng cho được.  

             “Tiền bối xin đừng đau buồn, vãn bối...”  

             “Huynh ấy được chôn ở đâu?”, Diệp Thành còn chưa nói xong thì Xích Dương Lão đã nắm lấy vai hắn, đôi mắt vương lên tơ máu, ông ta nhìn Diệp Thành chằm chằm, có lẽ vì quá kích động nên dùng lực quá mạnh khiến vai Diệp Thành kêu răng rắc.  

             “Đại Sở”, Diệp Thành nói ra cái tên của quê hương mình mà khoé miệng trào máu.  

             “Sao lại tới Chư Thiên Môn?”, hai từ mà Diệp Thành nói ra khiến Xích Dương Tử lại dùng lực đạo mạnh hơn như thể ông ta biết Đại Sở là sự tồn tại thế nào, người thường căn bản không thể vào trong đó, bao gồm cả ông ta, không thể vào được Đại Sở có nghĩa là không thể đưa thi hài của Thái Hư về.  

             “Tiền bối đừng quá đau buồn”, Diệp Thành lại lần nữa an ủi.  

             “Huynh ấy có để lại di ngôn gì không?”, Xích Dương Lão cuối cùng cũng thả Diệp Thành ra, giọng nói khản đặc, giọng điệu mang theo nỗi bi thương và đau đớn, vẻ mặt chợt già nua đi trông thấy.  

             “Tiền bối Thái Hư nhắc đến Hoàng Nhi”.  

             “Ta biết, người mà huynh ấy nhớ tới cuối cùng cũng chỉ có Phượng Hoàng”, Xích Dương Tử mỉm cười mang theo bao nỗi bể dâu.  

             “Còn có Hư Thiên”, Diệp Thành ngừng lại một lát rồi nói tiếp, “Thái Hư tiền bối bảo vãn bối đi khuyên Tiên Tộc, chỉ cần là người của tiên tộc mà không đạt được cảnh giới Đế thì không được vào Hư Thiên”.  

             “Hư Thiên?”, nụ cười của Xích Dương Tử còn mang theo sự tự giễu, đôi mắt mờ dần.  

             Diệp Thành há miệng, mặc dù rất muốn hỏi bí mật về Hư Thiên nhưng cuối cùng hắn cũng kìm lại, Khương Thái Hư đã qua đời, Xích Dương Tử chắc chắn rất đau đớn, sao hắn có thể tàn nhẫn mà đi khuấy động lòng người, tốt nhất im lặng vẫn hơn.  

             Xích Dương Lão không nói nữa, ông ta chỉ lặng lẽ nhấp rượu, tĩnh lặngq uan sát hư thiên như nhớ lại những năm tháng huy hoàng xưa kia với tuổi thanh xuân rực rỡ.  

             Mặc dù ông ta cố gắng che đậy nhưng lại không thể che đi được nỗi đau đớn trong đôi mắt, nó hiến ông ta trở nên già nua hơn.  

             Năm nghìn năm thật sự rất dài, kí ức đã trở nên mơ hồ, ông ta sẽ không còn nhìn thấy bóng hình cái thế trong những năm tháng đó nữa, đó chính là Thái Hư Tử của Đông Hoa, cũng là người thân của ông ta.  

             Diệp Thành thầm thở dài, hắn có thể cảm nhậnd ược nỗi bi thương trong lòng Xích Dương Tử, từng kề vai tác chiến, từng viết nên thần thoại nhưng bây giờ hai người lại ở hai thế giới.  

             Cứ thế, cả chặng đường chìm vào im lặng, tốc độ của hồ lô cũng nhanh tới cực hạn.  

             Diệp Thành không biết Xích Dương Tử định đưa mình đi đâu, hắn cũng không hỏi.  

             Cho tới khi màn đêm buông xuống, những vì sao lấp lánh xuất hiện trên bầu trời thì mới thấy bình hồ lô bay xuống dưới một sơn cốc.  

             Sơn cốc này rợp bóng trúc, nơi này yên ắng, mây và sương bao phủ khiến nơi này như mộng như ảo, trông chẳng khác gì chốn tiên cảnh giữa trần thế, tĩnh lặng mà nho nhã, ôn hoà mà thánh khiết.  

             Diệp Thành chậm rãi bước theo sau Xích Dương Tử, hắn đưa mắt nhìn tứ phương, sơn cốc này không đơn giản như vẻ bề ngoài, rất nhiều nơi lạc ấn cấm chế, chính là pháp trận cổ xưa.  

             Ở nơi sâu trong rừng trúc, Xích Dương Tử dừng chân nhìn màn sương mờ trước mặt.  

             Nơi đó có một nữ tử tóc bạc đang khoanh chân ngồi, dung nhan tuyệt thế, toàn thân thần hà lấp lánh, từng lọn tóc nhuốm tiên hoa, mặc dù người trong cơn mưa sương mờ nhưng lại xa xôi như trong mộng ảo, giống như bông tuyết liên thánh khiết vô ngần, lại giống như vị tiên không nhuốm bụi trần.  

             Cô như đang ngủ say không biết đã ngủ bao lâu rồi, cả cơ thể toát lên khí tức cổ xưa, từng luồng quang hoa quanh cơ thể đều mang theo bao thăng trầm.  

             Thân mang tiên nhãn, Diệp Thành đương nhiên cũng có thể nhìn thấy trong đôi mắt xa xăm mang theo vẻ kính nể vì hắn có thể cảm nhận được luồng khí tức giống như Kiếm Thần trên người nữ tử tóc bạc này, đó là Chuẩn Đế.  

             Ngoài những điểm này ra thì bản tướng của nữ tửu này không phải là người mà là một con chim phượng hoàng, huyết mạch mạnh mẽ cho dù là thánh huyết cũng phải xao động, đó chính là thần thú còn có cảnh giới cao hơn cả Chu tước.  

             Đó không phải là Phượng Nhi mà Khương Thái Hư tiền bối nhắc tới chứ? Nhìn mãi nhìn mãi, Diệp Thành bất giác lẩm bẩm, có lẽ Xích Dương Tử đưa hắn tới đây để hoàn thành tâm nguyện cho Khương Thái Hư tiền bối.  

             Sự thực chứng minh suy đoán của hắn là hoàn toàn chính xác, không đợi Xích Dương Tử gọi, phượng hoàng như cảm nhận được khí tức của Lục Đạo tiên nhãn nên mới tỉnh lại.  

             Giây phút sau đó, tiên quang xuất hiện, một bóng hình phong hoa tuyệt đại xuất hiện trước mắt, bà chính là Phượng Hoàng, Phượng Nhi trong lời nói của Khương Thái Hư tiền bối.  

             Diệp Thành định hành lễ nhưng nhận ra toàn thân cứng đơ, hắn bị một luồng sức mạnh cấm cố.  

             Người cấm cố hắn đương nhiên là Phượng Hoàng, bà không nói lời nào chỉ đứng đó thẫn thờ nhìn mắt trái của Diệp Thành như trông thấy một bóng hình xưa mang tên Khương Thái Hư.  

             Thời gian này như ngừng trôi, sau bao thăng trầm của thời gian, bọn họ lại có thể gặp nhau bằng cách này khiến Xích Dương Tử ở bên thầm thở dài, cách gặp mặt thế này thật quá tàn nhẫn.  

             Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới thổi bay mái tóc bạc của bà, khiến cơ thể bà run rẩy, Phượng Hoàng vẫn không nói gì mà giơ tay lên sờ vào mắt trái cảu Diệp Thành, từng giọt nước mắt kết thành băng dưới ánh trăng, tầm nhìn của đôi mắt dần mờ đi.  

             Phượng Hoàng đã rơi lệ, từng giọt nước mắt rơi trên đôi gò má xinh đẹp, mang theo bao tâm tư nỗi niềm.  

             Lục Đạo Tiên Nhãn cũng rưng rưng như nhìn thấy người muốn nhìn, từng giọt nước mắt tuôn rơi.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement