Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)

Advertisement

Trời đất rền vang, bầu trời bên đó đã trở nên hỗn loạn trước sự chứng kiến của mọi người, không ai dám bước chân vào.  

             Mặt trời trên cao và thánh thể nghịch thiên đang đánh đến mức sống chết với nhau, Thái dương Kim Ô tấn công thánh thể của hắn, hắn cũng cố tiêu diệt Thái dương Kim Ô, hai bên bất phân thắng bại.  

             Khuôn mặt thái tử Kim Ô dữ tợn, méo mó đáng sợ, đấy là tuyệt chiêu của hắn ta, từng tiêu diệt rất nhiều Chuẩn Thánh Vương nhưng lại bị một tên Chuẩn Thánh chặn đứng, đường đường là Kim Ô, đấy là nỗi nhục cực kỳ lớn.  

             Nhưng nỗi nhục lớn hơn còn ở phía sau, mặt trời Kim Ô đó của hắn ta không ngờ lại không ngừng thu nhỏ với tốc độ có thể quan sát bằng mắt thường, ánh mặt trời chói lóa cũng tắt dần.  

             Khán giả đã đứng dậy, nhìn về bầu trời với vẻ mặt không thể nào tin nổi. Không ngờ Diệp Thành đã thật sự chống đỡ được, mặt trời Kim Ô lớn như một ngọn núi bị hóa diệt và càng lúc càng thu nhỏ lại.  

             “Trả cho ngươi”. Diệp Thành hét lớn, đưa hai tay lên trời, dùng sức đẩy mặt trời về phía đối phương lại.  

             Mặt trời Kim Ô bay ngược lên trời, không ngừng gây áp lực hư không. Đấy thật sự là một cảnh tượng đồ sộ, mặt trời bị đẩy trả về lại chẳng khác gì mặt trời thật đang từ từ mọc lên cao.  

             “Đáng chết”. Thái tử Kim Ô nghiến răng nghiến lợi, dùng thần kiếm Kim Ô, chém ra một dải tiên hà, mặt trời Kim Ô đang bay ngược lên trời bị hắn ta chém đứt làm hai.  

             Hắn ta bị phản phệ, lập tức hộc máu, vẫn chưa kịp đứng vững lại thì Diệp Thành đã xông lên. Hắn cầm sát kiếm đỏ, xuất kiếm nhanh như gió với sức mạnh hủy diệt, đâm thủng cơ thể của hắn ta.  

             Thái tử Kim Ô hét lên giận dữ, chưởng Diệp Thành bay ngược về sau rồi cũng bật ngửa ra sau một bước.  

             Nhưng hắn ta vẫn chưa kịp hộc máu thì đã thấy một phi đao nhỏ phóng đến trước mặt, đấy là phi đao do Diệp Thành phóng ra khi bị đánh bay ra xa, không cần nghĩ cũng biết mục đích của hắn là gì.  

             Đúng vậy, phi đao đó biến thành Diệp Thành, hay nói cách khác, Diệp Thành và nó đã đổi vị trí cho nhau.  

             Diệp Thành không nói gì, chưởng liền một chưởng, thái tử Kim Ô lại một lần nữa bị đánh đến loạng choạng, máu xương văng khắp nơi, thần thể cũng theo đó mà rách.  

             Diệp Thành chơi chiêu thành công thì lại chồm người tới trước mặt thái tử Kim Ô, cảnh tượng sau đó khá máu me, khi bị thánh thể tiếp cận, dù cho thái tử Kim Ô có mạnh thì cũng không thể nào ngấy đầu lên nỗi.  

             “Thánh thể dùng bí pháp di thiên hoán địa này thành thục quá”. Bên dưới không ngừng xuýt xoa, ai cũng tặc lưỡi: “Dù bị đánh một chưởng văng ra xa nhưng cũng không quên phòng một phi đao nhỏ ra để trả tròn”.  

             “Hơn nữa, nó thật sự có thể sánh ngang với Phi Lôi Thần Quyết”. Rất nhiều người vuốt cằm.  

             “Chỗ đáng cười là có một chiêu là lại bị mắc lừa hai lần, đầu óc của thái tử Kim Ô chẳng thông minh chút nào”. Có người cười, đặc biệt những người không chung đường với thái tử Kim Ô là cười nhiều nhất.  

             “Được đấy, cánh tay của Kim Ô lại bị chặt mất một cái”. Có người chậc lưỡi, mở to mắt nhìn một cánh tay của thái tử Kim Ô rơi từ trên trời xuống, máu me đầm đìa.  

             Giống như lần thứ nhất, Kim Ô hi sinh cánh tay bị chém để cố thủ, cuối cùng hắn ta cũng tìm được cơ hội trở tay.  

             Lần này, hắn ta đã khôn ra, dùng đến bí pháp vô thượng, phong tỏa không gian một ngàn trượng xung quanh mình, dùng phong ấn này để hóa giải bí pháp di thiên hoán địa của Diệp Thành, tránh lại bị thiệt thêm lần nữa.  

             “Ngươi đã làm ta nổi giận thật sự”. Thái tử Kim Ô loạng choạng, đôi mắt vàng chuyển đỏ, dữ tợn như ác ma, nhìn Diệp Thành phía đối diện chằm chằm, hồi phục với tốc độ chóng mặt, các vết thương trên cơ thể đều liền lại, cánh tay bị chặt đứt cũng mọc ra cánh tay mới, khí huyết yếu ớt bỗng trở nên dồi dào.  

             “Ngươi nên cảm thấy may mắn khi ta chỉ là một Chuẩn Thánh”. Diệp Thành lạnh lùng nói, khóe miệng rỉ máu, nếu như cùng cấp thì hắn đã giết chết Kim Ô cả trăm lần rồi, cần gì phải đứng đó nói nhảm.  

             Giờ hắn kém nửa cấp, mặc dù thái tử Kim Ô mạnh hơn hắn nhưng lại không giết được hắn, còn hắn thì cũng không giết được thái tử Kim Ô, nếu như trận chiến này nhất định phải một mất một còn thì chỉ có chết chung thôi.  

             Hai bên miễn cưỡng hòa, không ai giết được ai, cũng không ai làm được gì ai, muốn phá được trạng thái này thì cần có người thứ ba vào cuộc.  

             “Hoang Cổ Thánh Thể đúng là danh bất hư truyền”. Một giọng nói chậm rãi vang lên, đúng là đã có người xuất hiện trên bầu trời, khí huyết ngút trời, ánh sáng tím vàng tỏa khắp nơi, khiến ai cũng thấy hoang mang.  

             “Côn Bằng?”. Những người bên dưới giật mình, không ngờ đấy lại Côn Bằng.  

             “Thôi rồi, lần này thánh thể phải quỳ thật rồi”. Rất nhiều người lo lắng thay cho Diệp Thành. “Một tên thái tử Kim Ô đã đủ mệt rồi, huống hồ gì giờ lại thêm một Côn Bằng còn mạnh hơn nữa”.  

             “Côn Bằng, mẹ nó ngươi không thấy xấu hổ à?”. Quỳ Ngưu giận dữ, máu sôi sùng sục, xuất rìu chém cho trời long đất lở, khiến Bát Kỳ Đại Xà bay lộn vòng, muốn qua giúp Diệp Thành.  

             Nhưng lúc hắn ta bay lên trời thì đã bị một luồng tiên kiếm thần hà chém bật trở lại, bản thể ra tay là một con đại bàng lớn, có chín cái cánh, là Thần Bằng Cửu Dực với huyết mạch bá đạo trong truyền thuyết.  

             Đấy là một huyết mạch bá đạo, vừa là đại bàng lại vừa có quan hệ với tộc Côn Bằng, lần này xuất chiêu rõ ràng là nhận chỉ thị từ Côn Bằng, không muốn để Quỳ Ngưu đến hỗ trợ Diệp Thành.  

             “Trận chiến lớn đấy”. Quỳ Ngưu cười khẩy, giận dữ nhìn Thần Bằng Cửu Dực, dù cho đầu óc hắn ta có chậm đến đâu đi nữa thì cũng có thể nhìn ra được vấn đề, rõ ràng đây là một trận quyết chiến nhằm vào thánh thể.  

             “Đứng sang một bên thì cả hai đều bình an vô sự, đừng tự chuốc họa vào thân”. Thần Bằng Cửu Dực cười nguy hiểm.  

             “Ngươi tưởng ta sợ à?”, Quỳ Ngưu hừ lạnh lùng, mắt lóe sáng, khí thế dâng cao.  

             “Hai đánh một, ngươi nghĩ ngươi nắm được mấy phần thắng?”, Bát Kỳ Đại Xà cũng phóng lên trời từ phía sau, cười với vẻ đầy giễu cợt, cùng Thần Bằng Cửu Dực kìm chặt Quỳ Ngưu từ hai phía trước, sau.  

             “Vậy thì cứ thử đi”. Quỳ Ngưu hét lớn, biến ra bản thể, đó là một con trâu to lớn như một ngọn núi với sấm chớp và những luồng sáng đen phóng khắp người, khí tức bá đạo khiến trời đất rung chuyển.  

             Bát Kỳ Đại Xà và Thần Bằng Cửu Dực đều cười khẩy, cả hai cùng biến ra bản thể, đại bàng thần sải cánh, che lấp mặt trời, rắn lớn càng đáng sợ hơn, tám cái đầu lớn với những ánh mắt đầy nguy hiểm.  

             Cuộc đại chiến lập tức diễn ra, Quỳ Ngưu một chọi hai, mỗi lần muốn xông qua thì lại bị hai người đó chặn lại.  

             Nếu như một đấu một thì Thần Bằng Cửu Dực và Bát Kỳ Đại Xà đều không phải là đối thủ của hắn ta nhưng nếu một chọi hai thì dù cho sức chiến đấu của hắn ta có mạnh hơn đi nữa thì vẫn sẽ bị khống chế, đối phương đều là Chuẩn Thánh, huyết mạch cũng không hề thua kém hắn ta.  

             Bên này đánh nhau tưng bừng thì bên kia Tiểu Viên Hoàng và Võ Hùng Đại Địa cũng đánh rất khốc liệt.  

             Tiếng gầm thét ngập trời, mấy người thủ để đến giúp Diệp Thành nhưng đối thủ đều rất khó nhằn, hơn nữa số lượng lại đông, lần nào xông lên cũng bị chặn lại.  

             “Đường đường là thái tử tộc Côn Bằng mà lại thừa nước đục thả câu, ngươi không sợ người đời sau chê cười sao?”. Một giọng nữ lạnh lùng vang lên, Thiên Thương Nguyệt đã tiến lên trời, cô ta đã giúp Man Sơn nối đạo căn, cuối cùng cũng cứu được mạng cho lão ta, lúc này lão ta đã bị phong ấn và cất trong pháp khí.  

             Cô ta ra tay, đại công chúa của tộc Khổng Tước cũng hành động, sải bước tiến qua, chặn cô ta lại rồi mỉm cười, nhìn Thiên Thương Nguyệt: “Muội muội nói anh rể của mình như vậy tức là không xem tỷ tỷ ta đây ra gì sao?”  

             “Tránh ra”. Thiên Thương Nguyệt lạnh lùng hét lên, vung tiên kiếm trong tay ra, tiếng kim loại rung vang lên chói tai.  

             “Muội không biết điều như thế thì để tỷ tỷ dạy muội nên làm người như thế nào”. Đại công chúa Khổng Tước cười lạnh lùng, rút bản mệnh tiên kiếm ra, vung tay và chém ra một tiên hà đầy màu sắc.  

             Hai bên đánh nhau, người xem bên dưới nhìn thấy đều hoang mang : “Thế… Thế là thế nào?”  

             “Còn có thể là ý gì, đánh nhau rồi chớ gì”. Có người vòng tay, không ngừng xuýt xoa: “Vì Hoang Cổ Thánh Thể, hai công chúa nhà Khổng Tước đã đánh nhau, mẹ nó, chuyện này đúng thật là mới thấy lần đầu”.  

             “Nếu ta đoán không nhầm thì hôm nay chúng ta mới là nhân vật chính, thánh thể đến đây và biến chỗ này thành chỗ đánh nhau hội đồng, một bên muốn giết còn bên kia muốn bảo vệ, trời mới biết còn có bao nhiêu người nữa tham chiến.  

             “Rõ ràng tối nay Hoang Cổ Thánh Thể rủi nhiều may ít rồi”. Có người lên tiếng, khiến mọi người hướng mắt về một hướng khác của bầu trời, Diệp Thành, Kim Ô và Côn Bằng đều ở bên đó.  

             Bên đó không khí cực kỳ bí bách, vẫn chưa khai chiến mà bầu trời đã ầm ầm, Diệp Thành đứng một bên, Côn Bằng và Kim Ô đứng ở hai bên, kẹp chặt hắn ở giữa.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement