Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)

Advertisement

Diệp Thành vắt chân lên cổ chạy như điên đến gần sáng mới dừng lại.  

             "Phải công nhận là mình nhát thật", Diệp Thành vuốt râu, còn vô thức liếc nhìn đằng sau một cái.  

             Tiếng nói trong Hoàng Tuyền khiến hắn thầm thề tuyệt đối không đến gần vùng đất dữ nữa, kia quả thật vô cùng nguy hiểm.  

             Hắn nói xong bèn vỗ bụi trên vai, băng qua một con sông nhỏ đi đến một vùng đất rộng lớn.  

             Nơi này núi non trùng trùng điệp điệp lại vô cùng cằn cỗi, linh khí cực loãng, chẳng có ai ở, nhìn ra xa đều là một khu vực hoang vắng.  

             Hắn không ngờ Bắc Nhạc lại có khu vực hoang vắng như vậy, đất đai khô nứt, bão cát mù mịt.  

             Lâu lâu mới thấy tốp năm tốp ba tu sĩ ngự kiếm bay ngang qua và đều có tu vi không cao.  

             Diệp Thành mặc một bộ đạo sĩ đơn giản ngự không lên đường, tóc trắng tung bay, vạt áo phần phật cộng thêm chòm râu dài và bóng lưng gầy gò trông lại có chút tiên phong đạo cốt.  

             Có rất nhiều tu sĩ gặp được trên đường đều kính cẩn cúi chào hắn, khí chất của Diệp Thành phảng phất như tiên.  

             Song, cũng có mấy tu sĩ không có mắt tự cho là mạnh và trâu bò tổ chức thành đoàn thể cướp bóc.  

             Kết quả thì cũng khỏi cần phải nói, có rất nhiều người xông đến song vẫn không đủ cho Diệp Thành giải quyết, cướp bóc không thành còn bị cướp ngược lại, quần áo cũng bị lột sạch.  

             Diệp Thành vẫn còn rất tốt bụng, chưa lấy tính mạng họ, cũng chỉ đùa cho vui, lấy họ tiêu khiển.  

             Diệp Thành lại lên đường và gặp được rất nhiều tu sĩ, song lại không thấy ai mạnh, tu vi cao nhất cũng chỉ mới Chuẩn Thánh.  

             Chỉ là thấy nhiều người như vậy còn đi cả quãng đường dài thế lại chẳng ai nhận ra hắn là Thánh thể.  

             Đối với điều đó thì Diệp Thành chỉ cười, đó là hiệu quả mà hắn muốn thấy, khoác vẻ ngoài già nua lặng lẽ làm khách qua đường, cả chặng đường phong trần sương gió.  

             Sắc trời dần tối mới thấy hắn rơi xuống.  

             Chẳng biết tại sao, bay lâu rồi cứ thấy đi trên mặt đất mới yên tâm, có một cảm giác rơi xuống đất.  

             Giữa vùng đất bao lâu, Diệp Thành như một vị tăng truyền đạo, cát vàng bay đầy trời cũng không giấu được bóng lưng cô đơn của Diệp Thành.  

             "Cầu xin các vị tiền bối thương xót dẫn theo ta một đoạn, ta muốn về nhà!", bỗng dưng vang lên một giọng nói, cách rất xa lại nghe được rõ ràng.  

             Giọng nói kia vô cùng đáng thương còn kèm theo sự van nài có chút đau đớn và nức nở khiến người ta mủi lòng.  

             Diệp Thành chậm rãi xuyên qua bão cát đi tới.  

             Từ xa, hắn đã thấy một bóng người già nua quỳ rạp trên mặt đất, quần áo tả tơi, xanh xao vàng vọt.  

             Đó là một ông lão, nói chính xác hơn là một tu sĩ già. Tuy là tu sĩ, nhưng chỉ có Ngưng Khí Cảnh.  

             Nhìn số tuổi thì đã gần hai trăm, tuổi đó mà Ngưng Khí Cảnh thì đây là lần đầu tiên Diệp Thành thấy.  

             "Cầu xin các vị tiền bối thương xót đưa ta đoạn đường, ta muốn về nhà", Diệp Thành thấy tu sĩ già kia đang quỳ lạy những tu sĩ đi ngang qua.  

             Ông ta trông vô cùng hèn mọn giống như người phàm đang quỳ lạy thần tiên, chẳng hề có tôn nghiêm, câu câu van nài với giọng đầy chua xót.  

             Song, những người đi ngang qua đều làm lơ sự cầu xin của ông ta. Kẻ mạnh làm vua, tu sĩ già chỉ là con kiến mà thôi.  

             Chẳng những không ai quan tâm, còn có người chửi rủa.  

             Tu sĩ già run rẩy, không dám thở mạnh, quỳ rạp trên mặt đất không khác gì một con chó.  

             Sau khi mọi người rời khỏi, ông ta mới run rẩy đứng dậy chống cây trúc thất tha thất thểu đi về phía trước.  

             Ông ta rất già, tuổi thọ cũng không còn bao nhiêu, sức sống yếu ớt, tính toán thì tuyệt đối không sống nổi đến ngày thứ ba.  

             Diệp Thành lẳng lặng nhìn, vô thức đi theo.  

             Bóng lưng tu sĩ già đầy hiu quạnh, mỗi bước đều vô cùng nặng nhọc.  

             Diệp Thành nhìn ông ta mà như thấy được mình của trăm năm sau, tuổi thọ đến cuối, ngay cả đi đường cũng phải cố hết sức.  

             Cuối cùng, tu sĩ già cũng dừng lại. Có lẽ là mệt mỏi nên ông ta ôm gậy dựa vào một gốc cây cổ thụ.  

             Gió đêm có vẻ rét lạnh khiến ông ta không kiềm được cuộn mình lại.  

             Trong con ngươi già cả vẩn đục không thấy ánh sáng, mí mắt thi thoảng run rẩy không nhịn được muốn ngủ.  

             Diệp Thành chậm rãi đến gần, đứng im dưới tán cây hỏi: "Cụ ơi, nhà của cụ cách đây xa lắm hả?'  

             "Xa, cực kỳ xa!", nói đến nhà, tu sĩ già không kiềm được lau nước mắt, khàn khàn kể: "Mười tuổi đã rời khỏi nhà, bị thần tiên dẫn đi, cứ ngỡ sẽ áo gấm về làng nhưng trên đường gặp nạn, đạo căn bị hủy, bị người ta vứt bỏ. Hết năm này qua năm khác, thoáng chốc đã hai trăm năm, ta chỉ muốn lá rụng về cội".  

             Diệp Thành im lặng, tâm sự mấy câu lại có thể nhận ra tâm trạng của tu sĩ già vừa buồn lại bất lực. Mới rời nhà đây, khi trở lại đã già cả, sắp chết trên đường về nhà. Đến chết, cũng chẳng thể ngắm nhìn quê hương một lần.  

             Tu sĩ già quá yếu, mới Ngưng Khí Cảnh, thậm chí còn không thể ngự kiếm, đất trời bao la, nhà thật xa xôi.  

             Hắn không khỏi vươn tay đặt lên lưng tu sĩ già dùng tinh nguyên của mình kéo dài tuổi thọ cho ông ta.  

             Chuyện này vốn không liên quan đến Diệp Thành, giới tu hành tràn ngập tàn khốc, biết bao nhiêu chuyện nhưng hắn bằng lòng giúp tu sĩ già.  

             Tất cả chỉ vì câu kia của ông ta... ta muốn về nhà.  

             Suy nghĩ của hai người rất giống nhau, tu sĩ già muốn về nhà, hắn sao lại không muốn chứ? Diệp Thành cũng đã rời quê hương hơn 200 năm rồi.  

             Cơ thể tu sĩ già run lên, kinh ngạc nhìn Diệp Thành, nước mắt ướt bờ mi: "Cảm ơn, cảm ơn tiền bối".

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement