Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)

Advertisement

Diệp Thành cười, cũng không nói gì, trong lòng lại sầu muộn không thôi.  

             Nỗi buồn này là buồn thay tu sĩ già, về nhà rồi sẽ có một sự đau buồn khác, cha mẹ ông ta đã mất từ lâu, người thân cũng đã xuống mồ yên giấc ngàn thu.  

             Cảnh còn người mất, nhìn quanh đã chẳng có ai quen cả. Tâm trạng ấy phải cô đơn biết nhường nào.  

             Bão cát vần vũ khiến cây cổ thụ nghiêng ngả.  

             Diệp Thành coi như làm từ kiến, vừa kéo dài tuổi thọ ông ta lại chữa trị đạo căn giúp tu sĩ già tu luyện.  

             Tu sĩ già cảm động đến rơi nước mắt, chắc kiếp trước đã làm nhiều việc thiện nên mới được báo đáp, trên đường gặp quý nhân.  

             Mấy phút sau, Diệp Thành mới thu tay lại.  

             Đạo căn chữa trị cộng thêm tinh nguyên của Thánh Thể giúp tu sĩ già đột phá cảnh giới, vẻ ngoài cũng trẻ hơn rất nhiều.  

             Ông ta lại quỳ rạp xuống đất khóc không thành tiếng, người đời hay nói hồng trần vô tình, song trên đời vẫn còn người tốt.  

             Diệp Thành khẽ dùng linh lực nâng tu sĩ già dậy.  

             Sau đó, hắn lấy ra phi kiếm bước lên, cười nhìn tu sĩ già nói: "Tiện thể chở ngươi một đoạn vậy".  

             "Cảm ơn tiền bối", tu sĩ già hết sức kích động, vội vàng lau nước mắt nhảy lên phi kiếm.  

             Phi kiếm ngân vang lướt qua bầu trời với tốc độ cực nhanh.  

             Tu sĩ già kính cẩn đứng sau lưng Diệp Thành, con người già cả nhìn chằm chằm một phía, nơi ấy là nhà, cách đây rất xa.  

             Có điều, khoảng cách này với Diệp Thành thì chỉ mất chút thời gian mà thôi vì hắn là Chuẩn Thánh.  

             Khi trời sáng, phi kiếm mới hạ xuống ở một thôn nhỏ.  

             Thôn Sơn Hà là tên của nó, ba chữ ấy được khắc trên một tấm bia đá trước cửa thôn.  

             Thôn xóm cũng không lớn chỉ có trăm hộ, dựa gần sông, đều là nhà đá và một mẫu ruộng lúa.  

             Thôn xóm vào sáng sớm tràn ngập sức sống, khói bếp lượn lờ, nông dân khiêng cuốc, trẻ nhỏ cười đùa ầm ĩ.  

             Bọn họ đều là người phàm, có một sức chân chất mà tu sĩ không bắt chước được. Tuy tầm thường, nhưng vẫn sống vô cùng tự tại.  

             Tu sĩ già run rẩy chạy vào thôn xóm, tham lam ngắm nhìn mọi thứ hết căn này đến căn khác, thậm chí là một ngọn cỏ gốc cây đều giống như trong ký ức của ông ta.  

             Ông ta điên cuồng tìm kiếm bóng dáng người thân.  

             Thế nhưng, hắn chỉ tìm được ngôi nhà năm xưa, lại chẳng thấy người năm đó đâu, mọi người đều vô cùng xa lạ.  

             Có những người trong thôn đều nhìn ông ta bằng ánh mắt kỳ lạ, ông lão này đến từ đâu vậy.  

             Chẳng mấy chốc đã có tiếng khóc đầy đau đớn vọng lại từ một gò núi nhỏ giáp thôn. Ở nơi đó, có hơn mười ngôi mộ thấp bé.  

             Tu sĩ già quỳ gối trước bia mộ gào khóc, nước mắt như mưa. Nơi đó chôn cha mẹ và người thân, ông ta đã tới muộn, cuối cùng họ cũng chẳng thể đợi được mình chờ trở về.  

             Mọi người trong thôn xúm lại, có người khiêng cuốc, người ôm con trẻ và đều vô cùng khó hiểu.  

             Giữa họ cách mấy thế hệ, không ai quen tu sĩ già, cũng chẳng ai biết tại sao ông ta lại khóc.  

             Diệp Thành im lặng nhìn rồi cũng dần cảm thấy đau thương.  

             Đối với người thường, hai trăm năm quá lâu. Ông ta xem như áo gấm về nhà, lại chẳng còn ai chúc mừng cho mình.  

             Bỏ lỡ hai trăm năm chính là bỏ lỡ cả đời, luân hồi kế tiếp lại quá lâu và cũng khó có thể gặp lại.  

             Diệp Thành thở dài, chậm rãi xoay người bước lên hành trình.  

             Song, khi hắn định bay lên không thì Đế giác trong thần hải lại rung lên, còn chấn động một cách kịch liệt.  

             Đó là một đứa nhỏ hay có thể nói là một đứa trẻ mồ côi, người khác đều có cha mẹ ôm, riêng cậu nhóc lại chỉ một mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đen nhảm, trong tay cầm một thanh kiếm gỗ.  

             Cậu nhóc lẳng lặng đứng trong đám đông, mở to mắt nhìn tu sĩ già, không biết tại sao ông ta lại khóc.  

             Diệp Thành lập tức đi tới khiến các thôn dân đều ngó sang.  

             Có một ông lão đến khóc trước mộ, giờ lại có thêm một ông lão trông vô cùng lạ đến, không biết là ai.  

             Diệp Thành mỉm cười, ngồi xổm xuống trước mặt đứa trẻ, ngó sợi dây chuyền hình mặt trăng lưỡi liềm trên cổ cậu nhóc.  

             Sợi dây chuyền kia là một bộ phận của Đế giác, chỉ lớn bằng ngón út lại là mảnh cuối cùng của Đế giác.  

             "Cụ ơi, cụ là ai thế?", cậu nhóc ngừa đầu, giọng nói non nớt tràn ngập tò mò.  

             "Ta là một vị khách qua đường!", Diệp Thành xoa cái đầu nhỏ của cậu nhóc, hiền lành cười đáp.  

             "Khách qua đường là gì?", cậu nhóc chớp đôi mắt to tròn hỏi.  

             "Khách qua đường chính là... người qua đường", Diệp Thành cười gượng, chỉ sợi dây chuyền hình trăng lưỡi liềm trên cổ cậu nhóc nói: "Ta thích nó, ta đổi với ngươi nhé".  

             Diệp Thành nói xong bèn lấy ra một trái linh quả trong suốt thơm phức khiến cậu nhóc sáng mắt, ánh mắt những đứa trẻ khác của sáng rực.  

             "Trông ngon ghê!", cậu nhóc gỡ sợi dây chuyền xuống, ôm lấy linh quả vội vàng cắn một miếng, quả thật rất ngọt bèn cười tươi.  

             "Ông ơi, cháu cũng muốn ăn!", bọn nhỏ mong ngóng nhìn Diệp Thành, nước miếng chảy ròng ròng.  

             "Cụ chớ trách, trẻ nhỏ không hiểu chuyện!", thôn dân đều cười ôm chặt lấy con mình.  

             "Không sao!", Diệp Thành cười, dứt khoát lấy ra một túi to đầy ắp linh quả thơm phức.  

             "Ăn đi!", Diệp Thành cười rồi đi vào ngọn núi nhỏ giáp thôn xóm, bởi vì sợi dây chuyền vừa đổi lấy đã dung nhập vào trong Đế giác.  

             Đế giác đầy đủ, thần lực lan tràn khắp thần hải, dù với tu vĩ của hắn cũng khó mà đè nén.  

             Bất đắc dĩ, hắn chỉ đành vào núi để nghiên cứu Đế giác.  

             Sau lưng là từng tiếng reo hò của đám trẻ, ai cũng ôm linh quả vì chúng chưa được ăn trái cây nào ngon như vậy bao giờ.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement