Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)

Advertisement

Đây là một dãy núi bị bao phủ bởi sự u ám.  

             Dưới dãy núi là một cục đá khổng lồ, bên trên nằm một người có vẻ ngoài vô cùng già nua đã không còn hơi thở.  

             Diệp Thành! Đây là Diệp Thành nhưng không biết sao lại ở đây.  

             Bên cạnh tảng đá có hai ông lão đứng hai bên trái phải.  

             Một người áo trắng một người áo đen, người thì mập người thì gầy và đều khoanh tay đi vòng quanh Diệp Thành.  

             "Ta nói này lão Địa, ngươi kéo một người chết về là ý gì?", ông lão mập mặc áo trắng liếc ông lão ốm mặc áo đen nói: "Ngươi rảnh quá hay gì!"  

             "Không thấy hắn rất giống một người à?", ông lão gầy áo đen vuốt râu, giọng đầy thâm ý nói.  

             "Giống một người?", ông lão mập áo trắng xoa cằm, lại xoay quanh Diệp Thành một vòng.  

             Ông ta ngắm nghía rồi xắn tay áo lên lấy ra một cái dao cạo râu cạo râu Diệp Thành đi.  

             Không có râu che, Diệp Thành dần lộ ra gương mặt.  

             "Hử?", ông lão béo áo trắng không khỏi kinh ngạc.  

             "Giống Lục Đạo ghê, cũng đeo chiếc nhẫn y chang", ông lão gầy áo đen nói còn ngó chiếc nhẫn Huyền Thương Ngọc Giới trên ngón tay Diệp Thành.  

             "Cũng khá giống Tiên Võ Đế Tôn", ông lão mập vê râu nói: "Hèn gì ngươi vớt lên".  

             "Sao đây, có thể cứu không, để hỏi thử xem".  

             "Bớt đi, hắn đã chết", ông lão mập khoanh tay nói: "Ngọn lửa nguyên thần cũng tắt rồi".  

             "Chậc, lại tốn một cái quan tài!", ông lão áo đen lấy tẩu hút thuốc ra hút phì phò.  

             "Dù có chết ta cũng phải đánh hắn một trận, thấy cái gì giống mặt Lục Đạo là ta lại tức".  

             "Sao lại có thể không biết xấu hổ thế được!", ông lão áo đen nói xong cũng tự giác xắn tay áo lên.  

             Song, khi hai người chuẩn bị đánh xác Diệp Thành một trận thì cơ thể hắn bỗng dưng run lên.  

             Ngay sau đó, một luồng tiên quang chợt bao phủ lấy cơ thể hắn.  

             Mơ hồ có thể thấy được bóng một con hồ ly khiến nguyên thần đã tan biến của Diệp Thành lại bùng cháy lên ngọn lửa sinh mệnh.  

             "Sự chúc phúc của hồ ly?", ông lão áo đen cau mày, ngó ông lão áo trắng.  

             "Ai vậy trời! Thế mà lại chịu trả cái giá là luân hồi chín kiếp để hạ lời chúc phúc của hồ ly cho hắn, điên rồi hả!", ông lão áo trắng thổn thức, không ngừng chậc lưỡi.  

             "Lại là Thánh Thể, còn là căn nguyên Thánh Thể của Thần Chiến".  

             "Thần tàng đâu? Đi đâu rồi, hay là làm mất rồi!"  

             "Chu Thiên Diễn Hóa kia nữa, thằng khốn nào truyền cho hắn vậy".  

             "Có sát khí của Đại Đế, tên nhóc này từng đánh nhau với Đại Đế à?"  

             "Để tỉnh lại, đợi tên nhóc này tỉnh lại phải hỏi hắn thử xem".  

             Ông lão áo đen vừa nói xong thì Diệp Thành đã mở mắt ra.  

             Hai mắt hắn đục ngầu ảm đạm không ánh sáng và tràn ngập mê mang.  

             Mất một hai giây mờ mịt hắn mới chậm rãi tỉnh táo lại và nhớ lại chuyện lúc trước. Mấy trăm người chuyển thế chết, hắn điên cuồng giết chóc rồi bị một chỉ của Trí Dương giết chết.  

             "Đây là Địa Ngục ư?", Diệp Thành lẩm bẩm, nhìn bầu trời âm u với vẻ mặt tràn ngập đau thương.  

             "Địa Ngục cái đầu ngươi, lẹ nào, mau đứng lên cho ta", ông lão áo đen giơ tay kéo Diệp Thành dậy.  

             Diệp Thành ngẩn ra, bấy giờ mới thấy còn có hai người nữa.  

             Hắn ngó thấy ông lão mập thì cũng không có gì.  

             Nhưng khi nhìn sang ông lão áo đen thì hắn chợt híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào mắt phải của đối phương.  

             Kia là một con mắt cực kỳ đáng sợ, trong con ngươi còn có một cái dấu ấn Tiên Luân chậm rãi tỏa ra ánh sáng quỷ dị.  

             "Lục... Lục Đạo Tiên Luân Nhãn?", Diệp Thành trợn to mắt.  

             "Úi chà, vậy mà ngươi cũng nhận ra, sao, trâu bò không!", ông lão áo đen nhếch miệng cười.  

             "Các ngươi là ai, đây là đâu?", Diệp Thành xoay phắt người lại rời khỏi tảng đá, vẻ mặt đề phòng nhìn hai ông lão.  

             "Bọn ta là Trời Tru Đất Diệt, ta tên Trời Tru, tên kia là Đất Diệt. Biệt danh này nghe kiêu không?", ông lão áo trắng cong môi nói.  

             "Trời Tru Đất Diệt?", Diệp Thành cau mày, trong ký ức thì hắn cũng từng làm hai con rối gọi là Trời Tru Đất Diệt.  

             "Nhóc con, hoan nghênh tới Thiên Hư, vui vẻ không?"  

             "Thiên... Thiên Hư? Đây là Thiên Hư?", Diệp Thành run lên, vô thức lùi lại phía sau, thần hải kêu ong ong tràn ngập sương mù, không biết sao lại đến đây.  

             "Hèn gì, hèn gì mắt phải ông ta có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn".  

             "Mắt của ông ta chắc hẳn là cướp từ Khương Thái Hư".  

             "Trong Thiên Hư thế mà lại có người sống, đã thế còn là Chuẩn Đế".  

             "Ngươi nên cảm ơn ta đi, là lão phu vớt ngươi từ trong sông lên đó", Diệp Thành đang trầm ngâm suy nghĩ thì ông lão Đất Diệt xoa tay cười cong mắt.  

             Nhưng nụ cười của ông ta nhìn kiểu cũng thấy ớn lạnh.  

             "Cảm ơn ân cứu mạng của tiền bối, ơn tình này, vãn bối suốt đời khó quên", Diệp Thành nói xong bèn xoay người định bỏ đi. Đây là vùng đất dữ, có ngu mới muốn ở trong này.  

             Song vừa đi được mấy bước, hắn lại dừng lại cười khổ nói: "Ta đã chết, còn sợ cái gì chứ".  

             "Nói bừa gì đó, ngươi còn sống nhăn răng ra đấy thôi".  

             "Ta còn sống?", Diệp Thành bỗng sững sờ.  

             "Nào, kể ông nghe xem sự chúc phúc của hồ ly kia là ai hạ cho ngươi thế?", Đất Diệt chọc Diệp Thành hỏi.  

             "Sự chúc phúc của hồ ly gì?", Diệp Thành khó hiểu hỏi.  

             "Có người của Hồ Tộc hiến tế chín đời luân hồi để chúc phúc cho ngươi nên mới cứu được ngươi đó. Không thì, bọn ta đã chôn ngươi lâu rồi. Xong chuyện còn mất một bộ quan tài nữa".  

             "Sự chúc phúc của hồ ly?", Diệp Thành lẩm bẩm, cau mày. Hắn cũng không xa lạ gì với tiên pháp bảo vệ này.  

             Khi ở U Đô của Chu Tước Tinh, hắn có nghe Hồ Tiên Nhi kể về nó.  

             Đó là một loại tiên thuật cực kỳ bá đạo và lợi hại, lấy chín đời luân hồi làm cái giá ngưng tụ thành một phép bảo vệ.  

             Tuy cách này chỉ dùng được một lần, lại vô cùng khủng bố.  

             Hồi đó, tiền bối trong Hồ Tộc đã dùng tiên pháp này để giúp Tiên Vũ Đại Đế tránh thoát kiếp này và đã trở thành một truyền thuyết.  

             "Là Hồ Tiên Nhi gieo sự chúc phúc của hồ ly cho mình ư? Dùng tiên pháp bảo vệ đỡ một chỉ ắt phải chết kia?"  

             Diệp Thành cau chặt mày, vẻ mặt có chút khó coi.  

             Cái giá của sự chúc phúc ấy cực kỳ thảm thiết, hắn không dám tưởng tượng nàng sẽ có kết quả thế nào, có hoàn toàn hóa thành bụi bặm hay không.  

             "Ta có tài đức gì mà có thể khiến ngươi trả một cái giá như thế!", Diệp Thành thì thầm, trong lòng áy náy không thôi.  

             Chỉ là, Diệp Thành nào biết rằng chính đêm hắn cứu nàng từ trong miệng Thụ Yêu đã khiến nàng nhớ mãi trong lòng.  

             "Lại ngây người", ông lão Trời Tru gõ một cái kéo Diệp Thành đang ngẩn ngơ trở về hiện thực.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement