Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)

Advertisement

Trên Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành lẳng lặng đứng xem rồi mỉm cười.  

             Có chừng đó nguyên thạch cũng đã có đủ vốn.   

             Gió nhẹ thổi tới, lay động mái tóc bạc của hắn, cũng khiến cho bên khoé miệng hắn lại thêm nhiều tia máu tươi, lau cũng lau không xong.  

             Hơi thở hắn trong nháy mắt uể oải, tu vi lại lập tức tuột xuống đến Nguyên Khí Cảnh, thọ nguyên cũng theo đó mà giảm đáng kể.  

             Tử khí nồng đậm mãnh liệt, lại lần nữa bao phủ lấy hắn.   

             Giờ phút này, những bảo vật giúp hắn trì hoãn việc lão hoá, tất cả đều thành vật bài trí, không có cách nào ngăn cản hắn già đi.   

             “Đừng động chu thiên”. Tiếng nói già nua vang lên, Chu Dịch hiện thân bên cạnh người hắn, xua tan tử khí.  

             Ông ta vô cùng rõ ràng, Diệp Thành có thể tính ra trong vòng ba tháng sẽ có đại tộc giải phóng, đều là vọng động chu thiên mà suy đoán.   

             Hơn nữa, không phải chỉ động một lần, bằng không cũng sẽ không ngã xuống nhanh như thế, là chu thiên phản phệ.  

             “Một hai lần thôi, không đáng ngại!”. Diệp Thành cười.  

             “Lão hủ hối hận, hối hận đã đem chu thiên truyền cho ngươi”. Chu Dịch thở dài, trong lời nói tràn đầy áy náy.  

             “Không có tiền bối chu thiên, lấy đâu ra Thiên Đình bây giờ, đáng giá”. Diệp Thành cười cười, từ đầu đến cuối cũng không trách Chu Dịch, ngược lại còn muốn cảm tạ.  

             Chu Dịch thở dài lắc lắc đầu, vẫn chưa rời đi, ông ta muốn nhìn chằm chằm Diệp Thành để tránh cho thằng nhóc con này lại làm chuyện ngốc.   

             Bên dưới, không khí vội vàng vẫn cao ngùn ngụt, hơn nữa mọi người còn nhiệt tình hết sức, có nguyên thạch thì có động lực.   

             Càng nhiều nguyên thạch từ các đại cổ thành truyền đến đây, mỗi một lần lại nhiều hơn, khiến cho người ta nhìn mà hoa cả mắt.  

             Đương nhiên còn chưa xong, Thiên Đình vẫn xem thường hùng nhị, kế hoạch kinh doanh tỉ mỉ của hắn đã được dàn dựng từng cái một.  

             Thằng nhãi này thế mà tâm thật không nhỏ, phác hoạ ra một bức lam đồ to lớn, đề cập đến rất nhiều ngành sản xuất, như là tửu lâu, tiệm tạp hoá, đan dược và bí thuật các loại.  

             Vốn dĩ, hắn còn định mở thêm mấy cái thanh lâu.   

             Thế nhưng, ý niệm này vừa mới nói ra, thì lập tức bị Thượng Quan Ngọc Nhi các nàng đánh cho một trận tơi bời, đánh muốn chết hắn ta.  

             Thật ra, thành thật mà nói thì bây giờ mặt rất đau.  

             Chỉ ngắn ngủi mười mấy ngày, hơn 90% cổ thành ở Huyền Hoang đại lục, cơ bản đều khai sáng sản nghiệp Thiên Đình.   

             Cũng may là người Thiên Đình nhiều, cũng may là tài lực Thiên Đình hùng hậu đủ để hắn ta chi phối, nếu đổi lại là thế lực khác hay tông môn khác, tuyệt nhiên không thể nào làm ra được quy mô cỡ này.   

             Cái hắn ta gọi là tiền tài đế quốc đã bắt đầu dần hình thành, chuyện này không phải là lời nói suông, mà thực sự có được thực lực đó.  

             Vì để xứng khởi tiền tài đế quốc, Long Nhất và Long Ngũ lại gia tăng kết giới bảo hộ và công kích như dã thú, có tiền, thì có thể tùy hứng.  

             Giờ phút này Thiên Đình Đại Sở có thể nói là muốn tiền có tiền, muốn người có người, muốn phòng ngự có phòng ngự, muốn công kích có công kích, chân chân chính chính mà phòng thủ kiên cố.  

             Tiền tài đế quốc đi lên, thế nhưng Diệp Thành lại ngã xuống.  

             Thân hình gắng gượng, cuối cùng lại ngã xuống trong gió nhẹ.  

             Quá nhiều người xông lên Ngọc Nữ phong, vô luận là bao nhiêu nguyên thạch, cũng không thể giấu được vội vàng, đó là thống soái Thiên Đình.  

             Diệp Thành nằm ở đám mây, đã rơi vào hôn mê, tu vi vẫn còn giảm xuống, tử khí cuồn cuộn lần lượt bao phủ.   

             “Hắn! Mẹ kiếp! Dừng lại, mau dừng lại cho ông”. Tạ Vân, Tư Đồ Nam cùng bọn Hùng Nhị gầm gừ, hai mắt đỏ ngầu, bọn họ giống như phát điên rồi, xả ra căn nguyên, điên cuồng rót vào trong cơ thể Diệp Thành.  

             “Dừng lại, xin ngươi dừng lại!”. Lâm Thi Hoạ và Thượng Quan Ngọc Nhi các nàng cũng ra tay, hai mắt đẫm lệ mông lung, tinh nguyên cuồn cuộn và căn nguyên, truyền thụ bất kể giá nào.  

             Chỉ là, mặc cho bọn họ có nỗ lực đến thế nào đi chăng nữa, cũng khí chắn được tu vi không ngừng tuột xuống cũng với cơ thể đang lão hoá của Diệp Thành, trơ mắt nhìn Diệp Thành hoá thành một phàm nhân.  

             Hắn vẫn chưa chết, nhưng đã thành cây đèn cạn dầu, mỏng manh như ánh nến, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt đi.  

             Trên Ngọc Nữ Phong, yên tĩnh đến đáng sợ, nam hai mắt đỏ như máu, nữ hai mắt đẫm lệ, tràn đầy bi phẫn.  

             Chu thiên đáng chết đè cong eo của hắn.  

             Năm tháng đáng chết khiến đầu hắn bạc trắng.  

             Thế đạo đáng chết khiến cho lòng hắn già đi.  

             Một người tốt như thế, lại bị tra tấn đến thương tích đầy mình.  

             A…!  

             Thiên Đình Đại Sở, năm mươi triệu tu sĩ, toàn bộ ngửa mặt lên trời mà rống giận.   

             Một tiếng này đầy sự căm phẫn thấu tận trời cao, chọc đến trời xanh tức giận, hàng tỉ sấm chớp ầm vang, thiên địa đều mất sắc.  

             Nhược Thiên Chu Tước đến, đưa hắn mang vào sâu trong tiên sơn, để hắn vào trong ao Uông Linh.  

             Trong Thiên Hư, Trời Tru Đất Diệt cũng thở dài một tiếng   

             Cách sương mù mờ mịt và ngọn núi, dường như bọn họ có thể nhìn thấy, những người sống đến không biết năm tháng cũng tỏ ra bất lực.   

             Nhìn hậu bối xuất sắc nhất của bọn họ, trong mắt lão tràn đầy bi thương, có được Đế tư, lại không có cách nào thi triển.  

             Nhân tài cái thế, anh hùng tuổi xế chiều, bọn họ đã thấy qua quá nhiều, ở thế gian hồng trần để loại một đoạn đau thương.  

             Đêm, lặng yên buông xuống, mang theo sự thê lương cổ xưa   

             Trong Linh trì, nước gợn nhộn nhạo, Diệp Thành lẳng lặng nằm, tử khí bao vây lấy hắn, luôn muốn thôn tính tiêu diệt hắn.  

             Bên hồ nước, Nhược Thiên Chu Tước im lặng, chậm rãi nhắm mắt, sờ đến một cái ấn quyết cổ xưa.   

             Diệp Thành mở mắt nhưng lại không phải ở trong linh trì.   

             Trước mắt hắn, là một tầng mây mù, mờ mịt mông lung.  

             Sương mù tan đi, hiện ra mỗi mảnh núi sông tươi đẹp.  

             “Đại Sở”. Diệp Thành nhỏ giọng lẩm bẩm, trong mắt tràn đầy tang thương.  

             “Vẫn đẹp giống y như ở trong trí nhớ vậy”. Âm thanh của nữ tử mơ hồ cất lên, nếu Nhược Thiên Chu Tước hiện hoá bên cạnh hắn, cũng đang nhìn Đại sở, đây cũng là cố hương của nàng.  

             “Mộng cảnh của tiền bối, quả nhiên là lợi hại”. Diệp Thành hơi mỉm cười, vẫn chưa khiếp sợ quá mức.  

             “Lấy tuổi thọ của ngươi, rất khó để chống đỡ được Đại Sở trở về, trước tiên đưa ngươi đến đây nhìn xem, đợi khi thành sự thật thì hoàn thành tâm nguyện của ngươi”.  

             “Đã sớm khắc sâu vào trong linh hồn”. Diệp Thành hơi ngửa đầu, tựa như có thể cách cửu tiêu, trông thấy mười mấy bóng dáng người.  

             Đó là Hoàng Giả Đại Sở, từ Sở Hoàng đến Liễu Như Yên, bọn họ đứng cạnh nhau, đều mặc áo giáp cổ xưa và chiến y.  

             Phía dưới, là tu sĩ Đại Sở, chỉnh chỉnh tề tề sắp hàng phương đội, chiến kỳ của Thiên Đình tung bay tận trời.  

             Trong mắt bọn họ, đều là hướng của Huyền Hoang.  

             Phí mất thời gian ba trăm năm, Đại Sở chung quy sẽ trở về.  

             Đáng tiếc, có người đợi được, có người có lẽ không đợi được, chỉ có thể ở trong ảo mộng lén lút nhìn xem.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement