Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)

Advertisement

Một tiếng động lớn vang lên, kết giới Thiên Đình đổ sập.  

             Dưới Đế uy cực đạo, hàng vạn tiên sơn trên Thiên Đình sạt xuống thành bình địa, biến thành cát bụi chỉ trong chớp mắt.  

             Khói bụi mù mịt giăng kín đống đổ nát của những ngọn núi trên Thiên Đình.  

             “Bao vây chặt bốn phía”. Hoàng Đế của bốn tộc đều phẫn nộ hét lên.  

             Tiếng nói vừa dứt thì đại quân của bốn tộc liền bày binh bố trận, chặn đứng ba hướng đông, tây, bắc, muốn tiêu diệt tất cả.  

             “Giết, giết, giết”. Phượng Tiên cười nham hiểm, phấn khích đến mức điên cuồng, nhan sắc tuyệt thế càng giống ác ma hơn.  

             “Tiếp theo sẽ là cuộc đồ sát từ một phía”. Bốn bên thở dài, năm mươi triệu chết la liệt, máu chảy thành sông.  

             Nhưng khói bụi dần tan, chỉ còn lại Thiên Đình đổ nát, nhưng lại không thấy bóng người nào, đến cả máu cũng không có.  

             “Chuyện gì thế?”. Những người xung quanh đều dùng thông thiên nhãn tìm kiếm bốn phía: “Sao đến cả một bóng người cũng không thấy thế kia?”  

             “Chắc là đã biến thành mây khói trước Đế uy rồi”.  

             “Đã trốn vào Thiên Hư”. Lão tổ Yêu tộc hừ lạnh, nhìn chằm chằm vào Thiên Hư, cấp chuẩn Đế như ông ta là người nhìn rõ nhất.  

             Ông ta vừa thốt lên thì tất cả ánh mắt đều hướng về Thiên Hư: “Hèn gì, không ngờ lại còn để lại đường lui”.  

             “Các đạo hữu của Thiên Hư, đây là ân oán giữa bốn tộc và Thiên Đình, là các vị muốn thả họ ra đây hay muốn chúng ta xông vào?”. Lão tổ Thần tộc bình thản nói, giọng nói vang đến chín tầng mây với uy nghiêm vô thượng.  

             “Đại Đế của Thần tộc ngươi còn không dám ngông cuồng như thế, ngươi là cái thá gì?”, Trời Tru hừm lên lạnh lùng, rất kiên quyết.  

             “Tốt, tốt lắm”. Mặt lão tổ Thần tộc đỏ bừng, Thần tộc của ông ta bị xem thường đến mức đó khiến ông ta vô cùng tức giận.  

             “Đừng phí lời, cùng tấn công vào đó đi”. Lão tổ Ma tộc với Ma Thiên Châu lơ lửng trên đầu, lão tổ tộc Phượng Hoàng cầm kính Phượng Hoàng, lão tổ Yêu tộc điều khiển bình Trấn Thiên, lão tổ Thần tộc cầm Thiên Thần Kiếm, bốn người liên thủ, đánh vào Thiên Hư.  

             “Trời ơi, không ngờ lại đánh vào cấm địa”. Người xem xung quanh thốt lên kinh ngạc, tim đập loạn nhịp, mặt mày tái nhợt.  

             Cảnh tượng đó rất khủng khiếp, bao nhiêu năm rồi, từ khi Đông Hoa Thất Tử đánh vào cấm địa đến nay đã năm triệu năm rồi.  

             Không ngờ sau năm triệu năm lại có người đánh vào cấm địa Thiên Hư.  

             “Bốn Chuẩn Đế, bốn Cực Đạo Đế Binh, chắc Thiên Hư cũng phải sợ”. Mấy lão già nhìn chăm chăm, mắt long lanh.  

             Chỉ là chuyện làm cho người ta bất ngờ đó là bốn lão tổ xông vào cấm địa lúc nãy lập tức bị văng ra lại, ai cũng máu me đầm đìa, dáng vẻ rất thê thảm.  

             “Chuyện này…”, Những người xung quanh kinh ngạc, ngơ ngác.  

             Bọn họ nhìn thấy rất rõ lão tổ của bốn tộc đã bị một cánh tay ngọc trong suốt đánh văng ra, cả bốn Đế binh cũng văng ra theo, Đế quang mờ nhạt.  

             “Đấy là tay của ai? Cánh tay diệt thế sao?”  

             “Bốn Chuẩn Đế, bốn Đế binh đều đã bị đánh bại chỉ với một chiêu”.  

             “Có… Có Đại Đế trong Thiên Hư sao?”. Những người lên tiếng đều nói với giọng run run, ai cũng lui về sau.  

             “Ngươi đã thấy rõ chưa?”, Long Nhất chậm rãi nói.  

             “Ta không biết có Đại Đế hay không nhưng ít nhất cũng có không dưới hai mươi Cực Đạo Đế Binh”.  

             “Đấy là tay ai? Đột nhiên xuất hiện, không biết đến từ đâu”. Tu sĩ Thiên Đình đều ngước lên trời.  

             “Đại Đế sao?”, Nhược Thiên Chu Tước lẩm bẩm.  

             “Hèn gì đến đại Đế cũng phải e dè”. Mặc dù Diệp Thành không nhìn thấy gì nhưng hắn cũng ngẩng đầu lên, trong lòng cũng thấy kinh ngạc.  

             Bên ngoài, lão tổ của bốn tộc bị văng ra cũng đã dừng lại.  

             Bốn người đều giẫm sập một vùng hư không, chưa ai kịp nói gì thì tất cả đã nôn ra máu.  

             Bốn người trợn mắt, khiếp sợ vô cùng, nói: “Sao có thể, khí tức Đại Đế ở đâu ra thế?”  

             “Nếu không phục thì có thể tiếp tục”. Trời Tru nói với giọng lạnh lùng và đầy uy nghiêm, giọng nói vang vọng cả trời đất.  

             Bốn người tức đến hộc máu nhưng lại không dám gây chuyện nữa, sau khi lấy lại bình tĩnh thì tâm trí cũng tỉnh táo hơn.  

             Lần này lời dạy của Đế nhà họ lại vọng lên trong đầu: Chưa đạt đến Đế cảnh thì tuyệt đối không được vào cấm địa Thiên Hư!  

             “Trong cấm địa có Đại Đế thật sao?”, Lão tổ Thần tộc mất bình tĩnh, tay cầm kiếm run lên.  

             “Đế tôn đã mất chín ngàn năm, lấy đâu ra Đại Đế”. Lão tổ Ma tộc hừ lạnh: “Ta không tin có Đế”.  

             “Đúng là không phải Đế, hung lắm thì chỉ là cấm chế Đế đạo bá tuyệt thôi”. Lão tổ Yêu tộc nheo mắt.  

             “Xông vào nữa không?”. Lão tổ tộc Phượng Hoàng nhìn sang ba người còn lại.  

             “Chặn ở đây đi, ta cũng muốn xem thử Thiên Hư có thể bảo vệ được Thiên Đình bao lâu”. Lời của ba người họ lạnh đến thấu xương.  

             Bốn người ngồi xếp bằng, Cực Đạo Đế Binh lơ lửng trên đầu.  

             Mặc đại quân của bốn tộc có bàng hoàng nhưng vẫn dàn trận, gần hai triệu người chặn ở cổng Thiên Hư.  

             Các tu sĩ bốn phía cũng không rời đi mà đứng bên ngoài quan sát.  

             “Thiên Hư lợi hại vậy sao lại không ra ngoài xử lý bốn tộc?”. Có người thắc mắc, nhìn sang tu sĩ già bên cạnh.  

             “Rất rõ ràng, người của Thiên Hư không thể ra khỏi cấm địa”. Tu sĩ già vuốt râu và trả lời.  

             “Chắc người của Thiên Đình cũng không thể ở lâu trong Thiên Hư, chạy vào trong Thiên Hư cũng chỉ vì bất đắc dĩ”.  

             “Chính vì bốn tộc nhìn ra được điểm này nên mới chặn ở đây”. Có người hạ giọng nói, dường như hắn ta cũng đã nhìn ra được vấn đề.  

             “Nếu lão tử có thể ra ngoài thì sẽ đá chết từng tên một”. Tiếng Đất Diệt mắng nhiếc liên tục vang lên trong Thiên Hư.  

             “Cũng may mà thiên vương không có ở đây nếu không thì hôm nay sẽ rất náo nhiệt”. Trời Tru thổi khói phù phù.  

             “Đa tạ hai vị tiền bối”. Diệp Thành chắp tay cúi người.  

             “Ngươi cần hiểu rằng Thiên Hư không thể bảo vệ lâu cho các ngươi”. Đất Diệt lấy bình rượu ra nhấm nháp.  

             “Đến khi hai bọn ta đuổi đi thì đừng trách sao Thiên Hư vô tình!”. Trời Tru nấc khói, nói: “Cũng mong ngươi có thể hiểu, chúng ta cũng có chỗ khó của mình”.  

             “Vãn bối hiểu”. Diệp Thành lại chắp tay, quay đầu bỏ đi, tử khí lại toát ra nồng nặc trên người.  

             “Ta đã có dự cảm hắn sẽ làm chuyện dại dột”. Đất Diệt nhìn theo bóng lưng Diệp Thành rời đi.  

             “Hắn vốn đã là người sắp chết, có gì mà ngốc với không ngốc chứ, chỉ là lên đường sớm mà thôi”. Trời Tru than thở.  

             Tu sĩ Thiên Đình đều ngồi xếp bằng, phần lớn đều đang mài dao, nếu không chống cự được đến lúc Đại Sở quay về thì Thiên Đình sẽ cùng nhau xông ra, giống như năm xưa chết lúc chạm trán trên đường.  

             Chín ngày có vẻ rất dài nhưng lại rất ngắn, không ai dám chợp mắt, vì có thể chín ngày này sẽ là chín ngày cuối cùng.  

             “Ít nhất cũng phải nhìn thấy được quê hương, lâu lắm rồi không về nhà”. Bọn Tư Đồ Nam tụ lại, nhìn lên bầu trời sao, hi vọng ba trăm năm đã thành ảo vọng.  

             Phần lớn mọi người trong Thiên Đình đều như thế, mắt rơm rớm lệ.  

             Diệp Thành đặc biệt im lặng, hắn lặng lẽ ngồi dưới vách đá, một tay cầm dao, tay kia cầm khúc gỗ.  

             Gió nhẹ thổi qua, vờn nhẹ lên mái tóc và những sợ râu bạc của hắn nhưng lại không thổi bay được tử khí đang toát ra khắp người.  

             Các cô gái ngồi quanh hắn, phần lớn đều nhìn đến rớt quai hàm, hai mắt mơ màng, vẻ mặt ngây ngất.  

             Hắn đã từng chết một lần rồi nên thấy không có gì đáng sợ cả, nếu có thì chỉ là tiếc nuối, tiếc không thể khoác áo cưới lên người cô.  

             Thiên Hư không hề yên tĩnh, mùi rượu tràn ngập, tiếng cười nói vang lên không ngừng, ai cũng rất lạc quan, uống rất thoải mái.  

             Người già người trẻ cộng lại cũng hơn ba trăm tuổi quây quần bên nhau, kể chuyện năm xưa, hồi tưởng lại năm tháng huy hoàng.  

             Trời Tru, Đất Diệt nhìn thấy cảnh đó thì cảm thấy xót thương, buồn vì thế đạo và buồn cả thời gian.  

             Đã từng hi sinh thân mình xây nên trường thành máu cho vạn vực.  

             Giờ lại như một con chó, bị trời cao nhốt trong cấm chế, muốn giết chết họ mới chịu thôi.  

             Đến thời khắc cuối cùng, muốn nhìn thấy quê hương cũng không được.  

             Nỗi bi thương đó khiến người ta muốn khóc, không ai không hiểu.  

             Ngoài Thiên Hư, đại quân của bốn tộc xếp hàng, phủ khắp mặt đất, chặn kín cửa ra của Thiên Hư, nếu như có người bạo gan xông ra ngoài thì sẽ bị giết chết ngay tức khắc.  

             Trong thời gian đó không còn tộc lớn nào đứng ra giải cứu, dù là thù hay bạn thì vẫn có người buồn người vui.  

             Ngày qua ngày, đêm qua đêm, thời gian lặng lẽ trôi.  

             Mãi đến ngày thứ chín, Diệp Thành luôn yên lặng khắc gỗ mới thả dao xuống, loạng choạng đứng lên.  

             Các cô gái cũng đứng dậy, các tu sĩ Thiên Đình cũng đều đứng dậy.  

             Diệp Thành nở nụ cười già nua.  

             Các tu sĩ Thiên Đình chau mày, không biết nụ cười đó của Diệp Thành có hàm ý gì, chỉ cảm thấy có dự cảm khó hiểu: Thánh chủ của họ sắp làm gì đó.  

             “Hai vị tiền bối, làm phiền hai vị!”. Diệp Thành nghiêng đầu, nhìn vào tận sâu trong Thiên Hư, nhìn về Trời Tru và Đất Diệt.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement