Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)

Advertisement

 

Quãng đường phủ đầy gió bụi và yên tĩnh, Diệp Thành đã quay về núi Giới Minh. 

Đế Hoang đã đợi ở đỉnh núi, còn có Minh Đế và hai đồ nhi của đại chí tôn đại đế, Minh Tuyệt và Bạch Chỉ. 

“Chào tiền bối!”, Diệp Thành bước đến, chắp tay củi người. 

“Ngươi đã tưởng tượng rất hoàn hảo rồi, ngươi vừa bước vào Lục Đạo đã lạc trong Luân Hồi chẳng khác gì chết”. Minh Đế ung dung nói. 

“Dù ta có chết cũng muốn quay về”. Đôi mắt của Diệp Thành sáng lên vô cùng kiên định. 

“Tốc độ thời gian trôi đi trong Lục Đạo Luân Hồi khác với Minh Giới, một ngày ở Minh Giới bằng một trăm năm ở Lục Đạo. Ngươi phải chịu cô độc ở đó”. 

“Một ngày ở Minh Giới bằng một trăm năm ở Lục Đạo sao?”, Diệp Thành nhíu mày. 

“Ta không ngờ ngươi lại cất kỹ thứ đó”. Đế Hoang lật tay cầm lên một túi trữ vật: “Lát nữa, ngươi vào Lục Đạo Luân Hồi rồi mới được mở ra”. 

“Vãn bối hiểu rồi”. Diệp Thành bỏ túi trữ vật vào đan hải. 

“Lục Đạo Luân Hồi bị ngăn cách với Minh Giới, dù chúng ta là chí tôn cũng không dài tay đến đó được. Nên tất cả mọi chuyện tiếp theo chỉ có thể dựa vào bản thân ngươi rồi”. 

“Ta nhất định sẽ không làm tiền bối thất vọng”. Diệp Thành lại chắp tay hành lễ. 

“Vậy lên đường đi!”. Hai chí tôn lập tức kết ấn trên một tay. 

Đột nhiên không trung run lên, một dòng nước xoáy đen kịt khiến người vừa trông thấy đã hoảng sợ. 

“Lên đường cẩn thận”. Hiếm khi thấy Bạch Chỉ nở nụ cười nhẹ nhàng. 

“Trước khi tạm biệt, ta thật muốn đánh với ngươi một trận. Minh Tuyệt mỉm cười vỗ vỗ lên vai của Diệp Thành, đồ nhi của chí tôn cũng thật nhanh nhẹn. 

Diệp Thành bật cười ta, rồi bước vào Lục Đạo. Ngay lập tức, cơ thể hắn như diều gặp gió biến mất. 

Khi hắn sắp rời đi, đã quay đầu lại nhìn núi Giới Minh, nhìn địa phủ một lượt rồi mới bước vào trong dòng nước xoáy. 

Lần này hắn đi, có thể là vĩnh biệt mãi mãi khó mà gặp lại. 

Đợi hắn biến mất, dòng nước xoáy màu đen từ từ co lại rồi biến mất trong vô hình. Khí tức tràn từ trong đó dra cũng bị Đế Hoang phất tay, xóa sạch. 

"Ngươi nghĩ tỷ lệ thành công của hắn là bao nhiêu?”, Minh Đế cười nói. 

“100%”. Đế Hoang suy nghĩ một lúc lập tức nói ra đáp án. 

“Hả?". Minh Đế nhướng mày: “Ngươi đặt niềm tin vào hắn quá đấy!” 

“Ngay cả Sở Linh, hắn cũng buông được rồi thì thế giới này... Còn có cửa nào mà hắn không bước qua được”. Đế Hoang mỉm cười. 

Nhắc đến Sở Linh, bây giờ một bóng dáng xinh đẹp đang lảo đảo bò lên đỉnh núi. Người này chính là Sở Linh, gương mặt xinh đẹp mang đầy nét bị thương và thấm ướt lệ. 

“Ngươi đến muộn rồi, hắn đã đi”. Bạch Chỉ nhẹ nhàng nói. 

“Tiền bối, kiếp này ta với Diệp Thành... Còn có thể gặp lại không?”, Sở Linh nhìn không trung mơ màng với hai mắt đẫm lệ, đợi Đế Hoang trả lời. 

“Có”. Đế Hoang cười ôn hòa: “Những cố gắng của chúng ta không hề uổng phí, sẽ có một ngày ngô sẽ đến giải thích cho hắn hiểu”. 

Sở Linh bật khóc, im lặng xoay người, tay ôm bụng xoa xoa an ủi đứa bé của Diệp Thành, mặc kệ cho lệ tiếp tục tuôn. 

Nàng đi rồi, Bạch Chỉ với Minh Tuyệt đều nhìn Đế Hoang đầy nghi ngờ. 

Hai người không ngốc, họ có thể nhận ra điều gì đó trong cuộc đối thoại của Đế Hoang và Sở Linh. Dường như, trong câu chuyện này còn bí mật nào đó. 

“Các ngươi suy nghĩ đúng rồi đấy". Đế Hoang xoay người im lặng nhìn trời đầy mờ mịt như có thể thấy được bóng lưng của Diệp Thành trong không trung. 

Sau lưng, Bạch Chỉ và Minh Tuyệt liếc nhau. Họ hiểu rồi. 

Đây là một màn kịch, vở kịch này do Đế Hoang đạo diễn mà Sở Linh sẽ là người hoàn thành vở kịch. Nghiêu Thuấn kia chính là Đế Hoang. 

Mục đích của vở kịch này chỉ là mài luyện cho Diệp Thành, ép hẳn phải niết bàn. 

Hắn bắt buộc phải buông tình kiếp, có thể nói khi hắn buông Sở Linh mới... Vượt qua được Lục Đạo Luân Hồi. 

Hai người im lặng, đáy lòng bắt đầu gợn sọng. 

Tình kiếp tàn khốc thế nào cũng có thể tưởng tượng được, những thời gian đó Diệp Thành đã đau khổ và tê tâm liệt phổi thế nào! 

Đặc biệt là Bạch Chỉ, nàng ta không còn trách khi Diệp Thành vẽ bản thân lại luôn vẽ chếch sang bóng dáng của Sở Linh. Dù sao, quên một người cũng quá khó khăn. 

Sự thật lại chứng minh, nàng ta... Không bằng Diệp Thành. 

Dù là chiến lực, tinh thần đều hắn đè đầu. Cái thứ nàng ta gọi là kiêu ngạo, chỉ là một trò cưới trước mắt Diệp Thành. 

Diệp Thành xuất hiện lần nữa, hắn đã đứng trên một mảnh đất đen khô cằn. 

Đất khô cần trải rộng bốn bề không có điểm dừng, không gian đen kịt một mảnh, bầu trời cũng u tối khiến người ta cảm giác...Vô cùng áp lực. 

“Nơi này là Lục Đạo Luân Hồi sao?”, Diệp Thành thì thầm tự hỏi

Sự yên lặng này giống như chết, không có đồi núi, không có cây cỏ, không có sao cũng chẳng trăng, khí tức sinh linh cũng không có. Đập vào mắt, cũng chỉ là một mảnh đất khô cằn màu đen kịt. 

Diệp Thành tìm không ra mục tiêu, đành bước thẳng> 

Đất khô cằn dưới chân, mỗi một bước giẫm đến lại đạp lên xương cốt, không biết chúng đã chôn ở đây bao lâu, từ năm nào. 

Trong gió có thể nghe tiếng ồ ồ gào thét giống như tiếng thét của oan hồn. 

Trong lúc đi, không gian tối đen như vực tối không thấy bóng người, không khí im lặng khô cằn giống như toàn thế giới này chỉ còn lại một mình hắn. 

Hắn quan sát Lục Đạo cảm giác mình như một hạt muối bỏ biển, nhỏ bé như viên sỏi trong sa mạc. Bóng dáng cô độc, không có... Bất cứ bóng người nào. 

Một bước... Hai bước... Một ngày... Hai ngày... Một năm... Hai năm... 

Hắn bước ngày một xa, cũng không biết thời gian đã đến bao lâu rồi. 

Hắn chỉ biết từ khi bản thân bước vào Lục Đạo, Minh Giới đã qua một ngày. 

Một ngày ở Minh Giới bằng một trăm năm ở Lục Đạo, nói trắng ra là hắn đã đi trong Lục Đạo Luân Hồi này suốt... Một trăm năm rồi. 

Thời gian nơi này khác với Minh Giới, dù ở Minh Giới chỉ có một ngày, nhưng Lục Đạo là trăm năm, còn phải vượt qua từng giây từng phút. 

Hắn chưa từng dừng chân, dù đối đầu với bão cát, mắt đất u ám khô cằn, vẫn độc lập đi thẳng về trước ngay cả dấu chân cũng bị gió cuốn xóa sạch. 

Nhưng con đường phía trước vẫn rất xa vời, không nhìn thấy điểm cuối. 

Trong thời gian trăm năm đó, khí huyết nhàn nhạt như thánh thể cũng mệt mỏi chịu không nổi, đầu tóc rối bù, quần áo lấm lem tro bụi. 

“Chẳng lẽ, Lục Đạo Luân Hồi chính là cô đơn vĩnh viễn không điểm dừng?” 

Hắn thì thầm, giọng nói của hắn cũng là âm thanh duy nhất trong thế giới này. Không ai đáp lại, cũng không ai nói chuyện, yên tĩnh đến đáng sợ.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement