Truyện Triền miên sau ly hôn (full) Lương Hạnh – Triệu Mịch Thanh

Advertisement

CHƯƠNG 418: EM THẬT SỰ KHÔNG PHẢI NGƯỜI MẸ TỐT

Khoảng thời gian này, Triệu Mịch Thanh luôn ở trong Kinh Đô, Lương Hạnh cũng hỏi rồi, nhưng anh chỉ nói có công việc đang bận, chứ không nói cụ thể.

Hai ngày nữa lại trôi qua, Lương Hạnh sắp kết thúc công việc ở đây rồi, trưa hôm nay cô quay về khách sạn thu dọn hành lý, chẳng mấy chốc Triệu Mịch Thanh cũng quay về, anh lấy quần áo phơi ngoài ban công, rồi ném xuống giường.

“Chiều nay em đi à?” Anh vừa hờ hững gấp quần áo, vừa liếc nhìn Lương Hạnh.

Lương Hạnh thu dọn đồ đạc vào vali xong, thì kéo dây kéo, đẩy ra ngoài sofa bên ngoài, cúi đầu ừm một tiếng, rồi lại quay đầu cười hỏi: “Còn anh?”

“Anh cũng… quay về có chút việc phải xử lý.” Triệu Mịch Thanh nhún vai đáp, giọng điệu anh khá thoải mái, nhưng vẻ mặt lại cứng nhắc.

Lương Hạnh nhịn cười, giả vờ nghĩ ngợi gật đầu: “Ồ, trùng hợp thế cơ à?”

Cô nói xong, thì thuận thế ngồi xuống sofa có tay vịn ở phía sau, chân lắc lư trong không trung, hiếm khi thấy cô hoạt bát như vậy.

Mái tóc dài xõa trên vai, ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất ở phía sau chiếu lên mặt cô, hình ảnh ngắn ngủi này làm Triệu Mịch Thanh nhìn đến thất thần.

Ánh mắt anh thâm trầm, vỗ mép giường bên cạnh mình: “Em tới đây.”

Sau khi nghe thấy tiếng bước chân đang tới gần, anh liền cúi đầu lấy điện thoại ra, mở màn hình ra rồi bấm tắt: “Anh nghe nói…

giờ An Khê đang ở Tấn Thành, mẹ anh cũng đang ở đó.”

Lương Hạnh sắp bước vào phòng ngủ bỗng ngừng bước, một tay vô thức vịn mép cửa bên cạnh, cả người cứng đờ như pho tượng.

“Đào Mỹ Ân nói cho anh biết đúng không?” Sau khi phản ứng lại, cô tiếp tục tới gần anh rồi ngồi xuống.

Anh chưa kịp trả lời cô, thì điện thoại trên đầu giường đã đổ chuông, Lương Hạnh lại đứng dậy đi nghe máy, cô bấm nút nghe xong thì gọi một tiếng: “Mẹ…”

Bên này tâm trạng mẹ Lương đang lo lắng đến mức sắp sụp đổ, vừa nghe thấy tiếng Lương Hạnh, bà liền mất khống chế, không ngừng khóc thút thít: “Hạnh, Hạnh, mẹ có lỗi với con.”

Lương Hạnh siết chặt nắm đấm, lặng lẽ nghe mẹ cô nói tiếp.

“Hôm qua, người bên tiệm chụp ảnh gọi tới bảo mẹ tranh thủ đi lấy tới lấy cuộn phim lúc trước, mẹ nghe vậy liền để An Ngôn ở nhà cho dì chăm nom, rồi bế An Khê ra ngoài, ai ngờ vừa đi tới đó, không ngờ thằng Triệu cũng ở đó…”

Đầu bên kia, mẹ Lương đã khóc đến mức khàn giọng rồi, bà miễn cưỡng nói đến đây, còn vế sau thì chỉ còn lại tiếng khóc nghẹn ngào.

“Con biết rồi, mẹ, mẹ đừng lo, con sẽ giải quyết chuyện này.” Lương Hạnh nghe xong thì chỉ dịu dàng an ủi mấy câu, sự bình tĩnh của cô đã làm mẹ Lương kinh ngạc.

“Hạnh, đứa bé đến nhà họ Triệu rồi, con còn mong bọn họ sẽ trả lại cho chúng ta à?” Mẹ Lương nắm chặt điện thoại, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ sẽ đi Tấn Thành liều mạng với bà ta…”

“Mẹ…” Lương Hạnh siết chặt nắm đấm, lên tiếng ngăn cản mẹ Lương: “An Khê là cháu ruột bà ấy, nên mẹ cứ yên tâm, chăm sóc tốt cho An Ngôn, mọi chuyện cứ đợi con về rồi hẵng nói.”

Dứt lời, cô cúp máy trong tiếng nghẹn ngào đứt quãng của mẹ mình, rồi đứng ngơ ngác ở đó một hồi lâu.

Điện thoại bị cô nắm chặt đến mức hơi nóng lên, nhưng cô lại chẳng biết, giờ cô như rơi vào trạng thái mất khống chế nào đó, phải tốn rất nhiều sức lực, mới có thể lấn át sương mù đang bao phủ đáy mắt.

Lúc này, Triệu Mịch Thanh cũng hiểu rõ ẩn ý trong những lời mà cô đã nói với anh trong công viên giải trí hôm đó.

Anh chỉ lặng lẽ đi tới bên cô, yết hầu chuyển động lên xuống, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được.

Ánh mắt Lương Hạnh thâm trầm, lúc mở miệng giọng cô khàn đặc: “Mịch Thanh, anh sẽ giải thích với em đúng không?”

Cô mím môi, không dám nghĩ kỹ.

Tim Triệu Mịch Thanh nhất thời bị bóp chặt.

Rất nhiều cảm xúc đang cuộn trào như cơn sóng thần đáng sợ, dù tim anh cứng rắn đến đâu cũng không thể chịu nổi sức tàn phá của nó.

Anh ôm chặt cô vào lòng, gác cằm lên đỉnh đầu cô, dè dặt vuốt ve: “Hạnh, anh xin lỗi.”

Giọng anh cũng khàn khàn, vì đè nén quá mức.

Rõ ràng anh đã nói, anh sẽ giải quyết mọi chuyện, nhưng anh luôn nhẫn nhịn và né tránh sự phản đối của mẹ, anh là người đàn ông vượt qua mọi chông gai trong sự cạnh tranh trên thương trường, nhưng cuối cùng lại không địch nổi người phụ nữ đã sinh ra anh.

Cuối cùng, vẫn phải để Lương Hạnh ra tay, lần này anh lại giẫm lên giới hạn của cô, hy sinh người vốn quan trọng nhất trong cuộc đời cô.

Đều tại anh.

Triệu Mịch Thanh đã hiểu rõ, nhưng không thể nào diễn tả được cảm xúc lúc này.

Lương Hạnh vẫn dựa vào ngực anh, đáy lòng rất ngột ngạt, cô cũng đang mạo hiểm, không chắc chắn về kết cục cuối cùng.

Nhưng cô nghĩ, vì Triệu Mịch Thanh, cô phải đi nước cờ này.

“Haizz, em thật sự không phải là người mẹ tốt.” Cô bỗng thoát ra khỏi ngực anh, giả vờ bận rộn đi ra ngoài, hành lý vốn đã sắp xếp xong lại mở ra, lục tung lên.

Triệu Mịch Thanh xoay người, đi tới cuối giường, bình tĩnh nhìn bóng lưng người phụ nữ đang bận rộn, giờ đáy lòng anh đã hạ quyết tâm, nên nói sâu xa: “Hạnh, nếu nhất định phải dứt bỏ, thì đáp án của anh cũng giống như em, nếu em cảm thấy con đường này không thể bước tiếp được nữa, thì cứ nói với anh, anh sẽ đón An Khê về bên em.”

Giọng anh quyến rũ từ tính độc nhất vô nhị, Lương Hạnh vừa nghe vậy thì nước mắt rơi lả chả xuống đống đồ lộn xộn.

Cô không nói nên lời, đành phải mím môi, ra sức gật đầu.

Lương Hạnh bình ổn lại tâm trạng, buổi chiều trước khi tan làm đã chạy tới Chí Hằng, làm thủ tục bàn giao cuối cùng.

Phương án ban đầu đã được thiết lập đệ trình từ hai ngày trước, Lương Hạnh ngồi trong văn phòng Hoàng Tổng, nhìn ông ta mím môi cầm tách trà trước mắt lên, khẽ nhấp một ngụm.

“Tôi rất hài lòng với phương án của các cô, về cơ bản đều đáp ứng được sự kỳ vọng ban đầu của tôi, còn một số vấn đề chi tiết, thì sau này chúng ta sẽ bàn bạc lại, tôi nghĩ sẽ không thành vấn đề nếu ký hợp đồng vào tháng sau.” Ông ta khẽ nhướng mày, ánh mắt tràn đầy khen ngợi.

Mặc dù Lương Hạnh rất chắc chắn, nhưng giờ cô mới dám thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy thì cảm ơn Hoàng Tổng đã tín nhiệm chúng tôi.” Cô nở nụ cười, tiện thể đứng dậy nói: “Quý Tổng vẫn đang đợi tôi quay về báo cáo tiến độ công việc, khoảng thời gian này cảm ơn Hoàng Tổng đã tiếp đãi, chiều nay tôi và mấy người Tiểu Trương sẽ trở về.”

Hoàng Tổng dời mắt nhìn Lương Hạnh, nghe cô nói vậy thì vẻ mặt không khỏi cứng đờ, hình như do dự một lát rồi mới mở miệng: “Tổng giám Lương không định nghỉ ngơi một đêm, rồi ngày mai hẵng xuất phát à?”

“Nếu không phải vì việc công, thì tôi cũng muốn nói lời tạm biệt với các đồng nghiệp ở Chí Hằng.” Lương Hạnh cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng đối phương đang hỏi han, nên cũng trả lời máy móc.

Hoàng Tổng nhất thời hiểu rõ hàm ý của cô, tất nhiên thân phận của ông không tiện cưỡng ép thêm, đành phải mỉm cười nhìn cô rời khỏi văn phòng.

Lương Hạnh trở về phân xưởng, giờ Liêu Thu và Tiểu Trương đã thu dọn xong, ôm một đống tư liệu trong tay, đợi cô đi tới.

“Hai người đều thu dọn xong rồi à?” Cô liếc nhìn khu vực làm việc, khẽ cười nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Nhưng cô vừa xoay người, thì thấy Liêu Thu cúi đầu chỉ sau lưng cô, vẻ mặt cảnh giác.

Lương Hạnh khẽ cụp mắt, chỉ thấy một bóng dáng mảnh khảnh đang từ từ đi tới, rồi lại ngửi thấy mùi nước hoa tươi mát, không cần nghĩ nhiều cũng biết người tới là ai.

Thế là cô khoát tay, ra hiệu cho họ: “Hai người về khách sạn đợi tôi trước đi.”

Đợi bọn họ đi rồi, người phụ nữ mặc vest thẳng tắp ở phía sau mới đi tới trước mặt Lương Hạnh: “Tổng giám Lương, phó tổng chúng tôi muốn gặp cô.”

Thư ký của Trương Quyền có vóc dáng cao gầy, khuôn mặt nghiêm chỉnh, lúc nhìn Lương Hạnh, ánh mắt cô ta không có nhiều thiện cảm.

Lương Hạnh tiện tay cắm bút nằm vương vãi trên bàn làm việc bên cạnh vào ống đựng bút, rồi giả vờ xoay người: “Làm phiền cô chuyển lời với anh ta, tôi đã bàn bạc xong xuôi chuyện hợp tác với Hoàng Tổng rồi, nên tôi không cần tới đó nữa.”

Cô gần như bạc tình, bởi vì mấy ngày nay Trương Quyền liên tục quấy rầy cô, rõ ràng cô đã nói rõ với anh ta rồi, nhưng anh ta cứ giả ngốc, cuối cùng còn chọc thư ký bên cạnh anh ta bắt đầu có sắc mặt kém với cô.

“Tôi đã chuyển lời với cô rồi, còn việc gặp hay không là chuyện của cô.” Vẻ mặt người phụ nữ xinh đẹp còn lạnh lùng hơn Lương Hạnh, nói xong, cô ta kiêu căng khoanh tay trước ngực, nhấc chân rời đi.

Lương Hạnh nghẹn họng, rồi bật cười.

Không ngờ đối phương vừa rời đi đã quay trở lại, tựa vào cánh cửa lạnh lùng nhìn cô: “Anh ấy không có ý quấy rầy cô, mà anh ấy có chuyện quan trọng muốn nói với cô, giờ anh ấy đang ngồi trong cafe ở dưới lầu, cô mà không tới thì anh ta sẽ không đi.”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement