“Ông là cái thá gì!”, Lưu Phong vốn đến đây để dạy dỗ Lữ Phong, thấy bộ dạng Lữ Phượng Tiên như vậy cũng không tiện ra tay nữa, liếc nhìn Lữ Phong rồi nói với Lữ Phượng Tiên: “Không phải hắn muốn lấy một chân của tôi sao? Ông tự tay đánh gãy một chân của hắn đi”.
“Cậu Lưu, oan gia nên giải không nên kết, bao nhiêu tiền, cậu ra giá”, thái độ của Lữ Phượng Tiên rất nhún nhường.
“Tôi ra giá?”, Lưu Phong nói một cách sâu xa: “Mười tỷ”.
Khóe miệng Lữ Phượng Tiên giật giật, trong lòng thầm chửi.
Tao mà có mười tỷ thì còn ở đây kiếm sống sao? Đã quên mất mình họ gì lâu rồi.
“Cậu Lưu, cậu đúng là hay nói đùa”, Lữ Phượng Tiên lúng túng cười cười.
“Ai đùa với ông”, Lưu Phong lạnh lùng chỉ vào Lữ Phong: “Đánh gãy một chân hắn, sau đó bắt hắn đi gặp Diệp Phùng Xuân ở đồn cảnh sát tự thú”.
“Nếu ngày mai còn chưa đi, lần sau tôi không những đến đây mà ngay cả quán bar dưới tên ông, tôi cũng sẽ khiến nó không mở cửa được nữa”.
Ánh mắt anh dừng trên người Lữ Phượng Tiên, nhếch khoé miệng: “Lữ Phượng Tiên, ông đúng là giỏi diễn kịch”.
“Tôi cứ tưởng Dạ Tường Vi giữ được sự trinh trắng là vì ông thật sự không có khả năng”.
“Bây giờ xem ra hình như ông có mục đích khác…”.
Nói xong câu nói khó hiểu đó, Lưu Phong quay người rời đi, không cho Lữ Phượng Tiên cơ hội biện minh.
“Sao cậu…”, Lữ Phượng Tiên nghe xong, trong lòng lập tức nổi sóng.
“Bố, thật ngông cuồng! Thằng đó thật là ngông cuồng!”, Lữ Phong không nhận ra sự khác thường của Lữ Phượng Tiên, đầy vẻ không phục.
Bốp!
Lữ Phượng Tiên lại tát vào mặt Lữ Phong: “Thằng mất dạy, sao mày lại đụng vào tên sát tinh này? Còn nữa, cậu ta nói mày đi tự thú rốt cuộc là ý gì?”.
Lữ Phong tránh né: “Bố, con… con đâu biết”.
Hiểu con chỉ có bố.
Lữ Phượng Tiên nhìn ra Lữ Phong có vấn đề ngay, cầm gậy lên quất vào chân Lữ Phong: “Nếu không muốn sự nghiệp mà tao vất vả tạo dựng nên bị hủy hoại thì ngày mai mày đi tự thú cho tao”.
“Rắc!”.
Kèm theo tiếng xương gãy vang lên, Lữ Phong ngất xỉu tại chỗ.
Lữ Phượng Tiên cũng ngã ngồi xuống đất, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Leng keng.
Ông ta quăng gậy sắt đi, lẩm bẩm: “Phong à, bố chỉ muốn tốt cho con”.
“Lưu Phong kia vừa nhìn đã biết không dễ trêu vào, hơn nữa, con không biết thân phận thật sự của Dạ Tường Vi”.
“Ngày xưa, Dạ Tường Vi mới mười ba tuổi đã có được danh hiệu Huyết Tường Vi ở thế giới ngầm”.
“Bố không động vào cô ta, con nghĩ bố thật sự không có khả năng sao? Chỉ là bố không dám động vào cô ta”.
“Con nghĩ bố có thể chọc giận người mà cô ta kính trọng như vậy sao?”.
“Hơn nữa, Lưu Phong vừa nhìn đã nhận ra cơ thể bố không có vấn đề, thủ đoạn này quá mức đáng sợ…”.
Ông ta ngẩng đầu nhìn về phía đám thuộc hạ đang gào khóc, ánh mắt ông ta bỗng trở nên sắc bén: “Xem ra Thiên Châu sắp biến đổi rồi”.
…
Khi Lưu Phong lái xe moto về trung tâm môi giới hôn nhân thì đã hơn mười giờ tối.
Lên đến tầng hai, Lưu Phong không thấy bóng dáng của Tô Đát Kỷ và Diệp Đan Quỳnh đâu.
“Chẳng lẽ sớm vậy mà đã ngủ rồi?”.
Lưu Phong cảm thấy kỳ quái, lúc đi ngang qua phòng của Tô Đát Kỷ, anh vô tình nhìn vào trong.
Nhưng vừa nhìn vào, Lưu Phong lập tức sửng sốt.
“Má nó, cái gì thế?".
Tô Đát Kỷ và Diệp Đan Quỳnh đang mặc đồ ngủ nằm trên giường, đeo tai nghe, xem vô cùng chăm chú.
Không những vậy, trên mặt Diệp Đan Quỳnh còn hiện lên vẻ xấu hổ, thỉnh thoảng dùng tay che mắt, nhưng lại không nhịn được mà nhìn qua kẽ hở ngón tay.
“Đan Quỳnh, xem thì cứ quang minh chính đại mà xem, cậu che làm gì?”, Tô Đát Kỷ kéo tay Diệp Đan Quỳnh xuống, cười hì hì: “Có phải kích thích lắm không?”.
Diệp Đan Quỳnh đỏ mặt: “Hay cho Tô Đát Kỷ cậu, người ta mệt cả ngày, tối đến cậu không ngủ còn cho mình coi cái này, rốt cuộc cậu muốn gì?”.
Tô Đát Kỷ bĩu môi: “Cậu có thể chọn không xem mà”.
“Cậu…”, Diệp Đan Quỳnh thật sự muốn đánh Tô Đát Kỷ một trận.
Chuyện thế này có thể nhịn được sao?
Từ khi bị Tô Đát Kỷ cho coi một lần, dường như Diệp Đan Quỳnh đã mở ra cánh cửa vào thế giới mới.
Đặc biệt là tiếng kêu của người phụ nữ trong này, một người phụ nữ như mình còn không chịu được huống hồ là đàn ông?
Ừm, phải học tập.
Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!
Truyện mới hay dành cho bạn
Top Truyện hay nhất
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan | Kiếm Vực Vô Địch | Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi |
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì |
Tổng Tài Tại Thượng | Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực | Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế |
Thánh Thể Bất Phàm | Bắt đầu từ một cái giếng biến dị | Vô Thượng Kiếm Đế |
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ | Bát Gia Tái Thế | Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê | Tử Thần đào hoa | Long đô binh vương |
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia | Thiên Mệnh Kiếm Đạo | Kiếm khách mù |
Hoắc tổng truy thê | Cuồng Long Xuất Thế | Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời |
Huyện lệnh đế sư | Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp | Chàng rể trường sinh |
Binh Vương Thần Bí | Tuyệt Phẩm Thiên Y | Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người |
Tuyệt Thế Dược Thần | Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả | Tiên y ngờ nghệch |
Tuyệt Thế Thần Y | Thiên Nhãn Quỷ Y | Tuyệt Thế Long Thần |
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm | Võ tôn đỉnh cấp | Thần Y Xuất Ngục |
Sát Thần Chí Tôn | Truyền Thuyết Đế Tôn | Khai quang mật sử |
Cao thủ Y võ | Chiến thần Tu La | Thần Chủ Ở Rể |
Chiến Thần Thánh Y | Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn | Đệ nhất kiếm thần |
Đỉnh Phong Võ Thuật | Bố cháu là chiến thần | Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên |
Cửu Thiên Kiếm | Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp | Chàng rể quyền thế |
Y võ song toàn (full) | Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) | Chàng rể cực phẩm - full |
Phá quân mệnh | Xuyên không tới vương triều Đại Khang | Hậu duệ kiếm thần |
Đế Hoàng Mạnh Nhất | Báo Thù Của Rể Phế Vật | Thần y trở lại |
Người Tình Của Quý Tổng | Thiên đạo hữu khuyết | Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ |
XXX | Thái Tử Bụi Đời (full) | Sư phụ tôi là thần tiên |
Đỉnh Phong Thiên Hạ | Thánh Địa Vô Cực | Thần Y Thánh Thủ |
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm | Người chồng vô dụng của nữ thần | Tổ Thần Chí Tôn |
Hôn nhân bất đắc dĩ | Đỉnh cấp rể quý | Tuyệt Kiếm Phá Thiên |