Nghe những lời này, Thiên Phong cũng rất tán thành, nhưng Diệp Viễn lại không nhịn được mà “phì phì” cười một tiếng.
Hai tên gia hỏa này, tự đại cũng phải có giới hạn thôi chứ?
Cho dù là phụ tử nhà họ Cơ kiếp trước, cũng không dám nói ra những lời khoác lác kiểu này, chứ đừng nói là một cái thành trì nho nhỏ ở hạ giới.
Ếch ngồi đáy giếng, chính là câu dùng để miêu tả chính xác nhất về hai người này.
Từ Tử Huy lão luyện thành thục, còn tính cách của Bao Tam Quý lại có phần bộp chộp, thấy Diệp Viễn khinh thường như vậy, không nhịn được nói: “Diệp thiếu gia lần đầu đến bắc vực, e là vẫn còn chưa biết sự cường đại của Vô Phương Thành ta! Chỉ cần người nán lại ở đây vài ngày thì có thể cảm nhận được thực lực đan đạo của Vô Phương Thành ta mạnh đến cỡ nào!”
Mặc dù Bao Tam Quý khó chịu, nhưng cũng không dám đắc tội với Diệp Viễn. Lúc ở u Vân Tông, Diệp Viễn không hề truy cứu tội mạo phạm của hẳn, đã khiến Bao Tam Quý vô cùng cảm kích
‘a •
rồi.
Cho nên lúc này tuy trong lời nói có ý bất mãn, nhưng lại nói vô cùng uyển chuyển.
Tất nhiên là Diệp Viễn chẳng thèm chấp nhặt với hắn, cười nói: “Được được, mấy ngày này ta sẽ cẩn thận cảm nhận một chút.”
Nói là cảm nhận, nhưng lại không có chút thành ý nào.
Bao Tam Quý bất đắc dĩ, lại cũng không dám tranh cãi với Diệp Viễn.
Trong mắt bọn họ bây giờ thân phận địa vị của Diệp Viễn đã không phải là bình thường nữa rồi.
“Ha ha, hai vị đừng coi thường Diệp Viễn, trình độ đan đạo của hắn còn mạnh hơn nhiều so với lão phu!”
Diệp Viễn không hề lên tiếng, nhưng Thiên Phong lại không nhịn được nói.
Hai người sững sờ: “Diệp thiếu gia lại còn là một luyện dược sư nữa sao?”
Diệp Viễn cười lấy ra hung chương Đan sư đeo lên, cười nói: “Ha ha, đúng vậy, mọi người không nói xém chút ta cũng quên mất cái này!”
Hung chương này đối với người khác mà nói là một vinh hạnh chí cao vô thượng, nhưng Diệp Viễn thì lại không quan tâm đến thứ đồ chơi này, cho nên bình thường đều vứt ở trong nhẫn trữ vật.
“Đan… Đan sư…”
Từ Tử Huy kinh ngạc, đây mà coi như là luyện dược sư sao?
ở Vô Phương Thành, đừng nói là Đan sư, ngay cả đại Đan sư cũng chỉ là cấp bậc học nghề.
Đạt tới chuẩn Đan Vương mới miễn cưỡng có thể được một số thê’ lực nhỏ xem trọng. Lại tiến thêm một bước nữa
đạt tới cảnh giới Đan Vương, mới coi như là đăng đàn nhập thất, trở thành khách khanh của các đại thế lực.
Có điều ở Vô Phương Thành này Đan Vương cũng không tính là gì, Đan Vương trung cấp giống như Thiên Phong thì vơ một cái được cả nắm.
Thiên Phong thấy Diệp Viễn lấy phù hiệu ra thì không nhịn được mắng: “Tên tiểu tử này, đúng thật là, bao nhiêu lầu rồi mà cũng không đi tham gia khảo hạch của công hội luyện dược sư lấy một lần, ngày ngày lấy hung chương Đan sư ra chơi vui lắm hay sao?”
Diệp Viễn cười nói: “Hung chương chỉ là một cái đánh dấu, không đại diện cho trình độ cao, không có cũng không có nghĩa là trình độ thấp. Khảo hạch của công hội luyện dược sư chỉ là cơ sở, không làm tiêu chuẩn được.”
“Nói thì nói như thế, nhưng có được sự công nhận của công hội luyện dược sư thì cũng có thể tránh được rất nhiều chuyện phiền phức không phải sao?” Thiên Phong khuyên nhủ.
Đối với tuyệt đại đa số luyện dược sư mà nói, thi lấy hung chương chính là việc bất di bất dịch, Thiên Phong cũng không ngoại lệ, cho nên hắn tận tình khuyên nhủ Diệp Viễn đi tham gia khảo hạch một lần.
Dù sao địa vị của luyện dược sư là vô cùng được tôn kính.
ở trong tình huống không bắt buộc, không ai lại muốn đẳc tội với luyện dược sư, đặc biệt là luyện dược sư cấp cao.
Diệp Viễn nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu nói: “Ha, vẫn là bỏ đi. Ta sợ ta đi công hội luyện dược sư rồi Đan Vương này Đan Hoàng kia lại muốn thu nhận ta làm đồ đệ, ngược lại lại càng phiền phức hơn.”
Thiên Phong nghe xong cũng không còn gì để nói, hắn biết điều Diệp Viễn nói là sự thật.
Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!
Truyện mới hay dành cho bạn
Top Truyện hay nhất
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan | Kiếm Vực Vô Địch | Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi |
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì |
Tổng Tài Tại Thượng | Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực | Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế |
Thánh Thể Bất Phàm | Bắt đầu từ một cái giếng biến dị | Vô Thượng Kiếm Đế |
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ | Bát Gia Tái Thế | Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê | Tử Thần đào hoa | Long đô binh vương |
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia | Thiên Mệnh Kiếm Đạo | Kiếm khách mù |
Hoắc tổng truy thê | Cuồng Long Xuất Thế | Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời |
Huyện lệnh đế sư | Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp | Chàng rể trường sinh |
Binh Vương Thần Bí | Tuyệt Phẩm Thiên Y | Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người |
Tuyệt Thế Dược Thần | Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả | Tiên y ngờ nghệch |
Tuyệt Thế Thần Y | Thiên Nhãn Quỷ Y | Tuyệt Thế Long Thần |
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm | Võ tôn đỉnh cấp | Thần Y Xuất Ngục |
Sát Thần Chí Tôn | Truyền Thuyết Đế Tôn | Khai quang mật sử |
Cao thủ Y võ | Chiến thần Tu La | Thần Chủ Ở Rể |
Chiến Thần Thánh Y | Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn | Đệ nhất kiếm thần |
Đỉnh Phong Võ Thuật | Bố cháu là chiến thần | Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên |
Cửu Thiên Kiếm | Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp | Chàng rể quyền thế |
Y võ song toàn (full) | Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) | Chàng rể cực phẩm - full |
Phá quân mệnh | Xuyên không tới vương triều Đại Khang | Hậu duệ kiếm thần |
Đế Hoàng Mạnh Nhất | Báo Thù Của Rể Phế Vật | Thần y trở lại |
Người Tình Của Quý Tổng | Thiên đạo hữu khuyết | Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ |
XXX | Thái Tử Bụi Đời (full) | Sư phụ tôi là thần tiên |
Đỉnh Phong Thiên Hạ | Thánh Địa Vô Cực | Thần Y Thánh Thủ |
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm | Người chồng vô dụng của nữ thần | Tổ Thần Chí Tôn |
Hôn nhân bất đắc dĩ | Đỉnh cấp rể quý | Tuyệt Kiếm Phá Thiên |