Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)

Advertisement

Đầu Diệp Viễn “Vù” một thoáng, cảm giác như muốn nổ tung ra.  

             Trong khoảnh khắc khi thấy nhân ảnh này, cuối cùng Diệp Viễn cũng đã rõ ràng nguyên nhân vì sao khiến tim đập nhanh không giải thích được là gì rồi!  

             Lúc trước Ly Nhi không xảy ra chuyện gì, trong lòng Diệp Viễn thoáng buông lỏng.  

             Cái cảm giác tim đập nhanh không tên kia, Diệp Viễn cũng không hề lưu ý.  

             Nhưng chính vì như thế mà lúc này, nội tâm tự dằn vặt của hắn lại càng thêm nghiêm trọng.  

             “Ha ha ha, vẻ mặt của ngươi đây là như thế nào? Có phải rất bất ngờ? Có phải là rất vui mừng?” Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Viễn, Ca Nặc cất tiếng cười to nói.  

             Trong nháy mắt, sắc mặt Diệp Viễn âm trầm tới cực điểm.  

             Trái tim hắn đang chảy máu!  

             Trên thập tự giá, tứ chi của một bóng người xinh đẹp bị bốn cái đinh ghim chặt ở bên trên.  

             Máu tươi đã khô cạn từ lâu!  

             Cái đinh kia Diệp Viễn nhận ra được, tên nó là Tỏa Hồn Đinh, có thể đóng chặt thần hồn người khác, khiến họ không cách nào thoát được.  

             Cho dù là cường giả Thần Vương cũng không được!  

             Thập tự giá cũng mơ hồ có ba động pháp tắc, hiển nhiên không phải là vật phàm.  

             Diệp Viễn liếc mắt thì đã nhìn ra cái trận pháp kia chính là dùng để phong ấn nguyên lực!  

             Trên thập tự giá, khuôn mặt khuynh thế khuynh thành kia vẫn luôn bình tĩnh, dường như cũng chẳng có bao nhiêu sợ hãi.  

             Ngược lại, trên mặt của nàng còn hiện lên nụ cười!  

             Thế nhưng cái vẻ tươi cười kia lại càng giống như là kim thép cứ đâm vào đầu của Diệp Viễn.  

             Diệp Viễn hiểu rõ ý tứ của nụ cười kia!  

             Nàng không hề trách cứ, không hề oán hận, nàng... chỉ là muốn nhìn thấy tâm ý của mình!  

             Gặp lại nhau trong cảnh tượng như thế này, đối với nàng thì nó lại là một loại... tình huống cầu cũng không được!  

             Nàng, là đệ nhất mỹ nhân của Thần Vực — Mộ Linh Tuyết!  

             “Ha ha ha... tiểu cô nương, xem ra trong lòng hắn căn bản cũng không hề có ngươi! Lúc trước hắn vì tiểu cô nương Nguyệt gia mà suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma. Nhưng hắn lại chưa từng quan tâm tới ngươi!” Ca Nặc cười to nói.  

             Mộ Linh Tuyết không để ý đến hắn, nhìn Diệp Viễn, sâu xa nói: “Xem ra, ngươi thật sự rất bất ngờ.”  

             Đột nhiên tim Diệp Viễn nhảy lên một trận!  

             Há miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì.  

             Hắn có thể nói cái gì?  

             Hắn nên nói rằng thực ra máu huyết ta dâng trào, nhưng mà căn bản lại không ngờ đó là ngươi?  

             Mộ Linh Tuyết nở nụ cười.  

             Băng sơn mỹ nhân nở nụ cười, tuyệt thế khuynh thành, giống như thiên địa đều bị hòa tan.  

             Lúc này Mộ Linh Tuyết khiến cho người ta có một loại cảm giác đẹp thê lương.  

             Phía dưới, yên lặng như tờ.  

             Tất cả mọi người đều biết, giữa Lăng Thiên Thần Vương cùng Linh Tuyết Thần Vương có một đoạn cảm tình bị gút mắc không cách nào nói rõ được, cũng không tả rõ được.  

             Năm đó, bao nhiêu thiên tài kinh tài tuyệt diễm theo đuổi Linh Tuyết Thần Vương.  

             Nhưng mà, nàng chỉ chung tình với Lăng Thiên Thần Vương!  

             Điều đáng tiếc chính là, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, cuối cùng hai người vẫn không đến với nhau.  

             Vật đổi sao dời, Cơ Thanh Vân ngày xưa lại lấy tư thái hung hăng của Lăng Thiên Thần Vương trở lại, nhưng lại cùng thiên chi kiêu nữ của Minh Nguyệt Thành ở bên nhau.  

             Chuyện này vốn cũng là chuyện thuận lý thuận tình, không có gì để nói thêm.  

             Dù sao, giữa Cơ Thanh Vân cùng Mộ Linh Tuyết căn bản chỉ là kết quả kết thúc không nhanh mà thôi.  

             Chưa ai từng nghĩ tới, thời điểm đại chiến sắp chống đỡ không nổi thì Ca Nặc lại dùng Linh Tuyết Thần Vương ra làm con tin để áp chế Diệp Viễn!  

             Rất hiển nhiên, hắn có hiệu quả rồi!  

             “Ngươi cũng không cần phải nói gì cả, ta chỉ hỏi ngươi một câu!” Mộ Linh Tuyết bình tĩnh nói.  

             Diệp Viễn thật sự không biết dùng lời gì để hình dung tâm tình lúc này.  

             Nếu như Mộ Linh Tuyết tức giận ra sức chửi mắng thì có lẽ trong lòng hắn sẽ dễ chịu hơn một chút.  

             Nhưng Mộ Linh Tuyết quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến độ khiến người ta sợ hãi.  

             Mỗi một chữ của Mộ Linh Tuyết giống như là cây đao, từng đao từng đao một cắt lên tim hắn, khiến cho hắn đau đến không muốn sống.  

             Thời khắc này Diệp Viễn mới biết, Thần Cảnh cũng không phải vạn năng!  

             Vào giờ phút này, mặc dù hắn nắm giữ Thiên Đạo nhưng lại bất lực đến như vậy.  

             Trong lòng hắn, thật sự không có Mộ Linh Tuyết sao?  

             Không!  

             Người không phải cây cỏ, thật sự có thể vô tình hay sao?  

             Một đời trước, hắn vẫn luôn tự dối lòng, luôn cảm thấy cảm tình là một sự trói buộc.  

             Cảm tình đối với Mộ Linh Tuyết, hắn không muốn thừa nhận.  

             Thế nhưng, hắn cũng không phải thật sự không có cảm tình với Mộ Linh Tuyết!  

             Nếu không có, vì sao hắn lại luyện đan cho Mộ Linh Tuyết để cứu tính mạng của nàng?  

             Sau đó, Diệp Viễn gặp đại nạn, lưu lạc đến Vô Biên Giới, nhưng ma xui quỷ khiến lại gặp gỡ Nguyệt Mộng Ly.  

             Trận đại nạn này thay đổi Diệp Viễn rất nhiều.  

             Hắn không chỉ đi tới con đường võ đạo, mà từ đây cũng mở rộng nội tâm, để Nguyệt Mộng Ly đi vào thế giới của hắn.  

             Hai người cùng trải qua sinh tử, rốt cuộc Nguyệt Mộng Ly cũng đánh động được Diệp Viễn.  

             Mà Diệp Viễn lại không muốn phụ lòng Nguyệt Mộng Ly cho nên mới ép buộc bản thân mình quên đi đoạn tình cảm trong quá khứ kia.  

             Muốn trách, cũng chỉ có thể trách tạo hóa trêu người, làm cho hai người bị ma xui quỷ khiến đi!  

             Dù là như vậy, nhưng nàng cũng không hề trách cứ mình điều gì.  

             Thậm chí cũng không đi gây sự với Nguyệt Mộng Ly, trái lại ở thời điểm Diệp Viễn gặp nguy nan lại cứu mạng Diệp Viễn!  

             Sau đó, lại hoàn toàn biến mất ở trong cuộc đời của Diệp Viễn.  

             Từ đầu tới đuôi, Diệp Viễn đều chưa từng thấy mặt nàng, thậm chí cũng không kịp nói một tiếng cảm ơn!  

             Khó quên nhất chính là nhận được ân của mỹ nhân!  

             Đối với Nguyệt Mộng Ly như vậy, vì sao đối với Mộ Linh Tuyết lại không phải là như vậy?  

             Mộ Linh Tuyết là băng sơn mỹ nhân danh tiếng xa gần của Thần Vực, đối với người nào cũng đều có thái độ lạnh như băng.  

             Chỉ có thời điểm đối mặt với hắn, cả người nàng mới giống như bị hòa tan.  

             Đây là đãi ngộ mà không một người nào có.  

             Khác với cách yêu nhiệt liệt của Nguyệt Mộng Ly, tình yêu của Mộ Linh Tuyết lại giống như tính cách của nàng vậy, lãnh diễm không hề có một tiếng động!  

             Năm đó từ biệt ở Dược Vương Điện, Mộ Linh Tuyết không hề đặt chân đến Dược Vương Điện một bước, bế quan từ đó.  

             Mãi đến tận khi Dược Vương Điện xảy ra biến, tin tức Cơ Thanh Vân “thân tử đạo tiêu” truyền đến.  

             Nàng mới xuất quan!  

             Diệp Viễn không hề hay biết, Mộ Linh Tuyết đã từng một mình đi đến Dược Vương Điện, đại chiến mấy ngày với Cơ Thương Lan, bị thương nặng mà quay về.  

             Sau đó, Mộ Linh Tuyết biết nàng không phải đối thủ của Cơ Thương Lan, cho nên âm thầm quan tâm đến hướng đi của Dược Vương Điện mới xuất hiện một ngày cứu giúp kia.  

             Ba mươi, bốn mươi năm dày vò này, chỉ có một mình Mộ Linh Tuyết biết!  

             Nhưng mà, nàng chưa từng tìm Diệp Viễn để kể lể cái gì.  

             Nàng chỉ dùng phương thức của chính mình để yêu trong cô quạnh.  

             “Ngươi... ngươi nói đi!” Miệng lưỡi Diệp Viễn khô khốc, nói.  

             Những năm này vì Ly Nhi mà hắn đã gần như phong ấn Mộ Linh Tuyết lại.  

             Vì lẽ đó mà cho dù máu huyết có dâng trào thì hắn cũng không nghĩ tới điều này lại có liên quan đến Mộ Linh Tuyết.  

             Nhưng hôm nay nhìn thấy Mộ Linh Tuyết, phong ấn kia không còn sức chống cự nào nữa mà bị phá tan.  

             Vì chúng sanh, hay là vì Mộ Linh Tuyết?  

             Đây là lựa chọn đang đặt trước mặt Diệp Viễn!  

             Hiển nhiên, sự lựa chọn này rất khó giải!  

             Cho dù bây giờ hắn nắm giữ Thiên Đạo, cho dù bây giờ hắn ngạo thị thiên hạ, cho dù thế gian này hắn không có địch thủ, thì hắn cũng không thể cứu Mộ Linh Tuyết trên tay Ca Nặc.  

             Bởi vì hắn biết, Ca Nặc tuyệt đối sẽ không cho hắn cơ hội.  

             Mộ Linh Tuyết là lá bài tẩy cuối cùng mà Ca Nặc cố ý chuẩn bị cho Diệp Viễn, cũng chính là một lá vương bài, làm sao hắn có khả năng cho mình cơ hội?  

             So với sự xoắn xuýt của Diệp Viễn, Mộ Linh Tuyết lại dường như rất thản nhiên.  

             Trong mắt mọi người, giống như nàng không hề biết rằng mình đang là con tin.  

             Tuy rằng dáng vẻ nhìn qua vô cùng thê lương, nhưng cũng làm cho người ta có một loại cảm giác thong dong rộng lượng.  

             Khóe môi Mộ Linh Tuyết nhếch lên, nàng nở nụ cười.  

             Chỉ thấy nàng khẽ hé đôi môi đỏ mọng, chậm rãi thì thầm: “Băng Phong Vạn Lý Thiên Thu Tuyết!”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement