Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)

Advertisement

"Diệp Viễn, bữa yến tiệc tập hợp tất cả mọi người này nhất định có mục đích khác, ngươi không thể đi!” Dương Duệ trầm giọng nói.  

             Lúc này, trên tay Dương Duệ và Diệp Viễn đều nhận được một tấm thiệp mời.  

             Hai tấm thiệp mời này là do Phủ Thành Chủ phát.  

             Bốn nhà tranh đấu với nhau lâu như vậy, Phủ Thành Chủ vẫn luôn một mực giữ yên lặng.  

             Lần này, cuối cùng cũng ra tay rồi.  

             Nhưng mà Diệp Viễn cũng nhận được một tấm thiệp mời, điều này khiến cho Dương Duệ vô cùng bất an.  

             Diệp Viễn cười nói: “Đi chứ, tại sao lại không đi? Bọn họ là đánh chủ ý lên Dưỡng Nguyên Đan, ta không đi sợ rằng chuyện này cũng sẽ không kết thúc yên ổn được.”  

             Đương nhiên Dương Duệ biết bọn họ đánh chủ ý lên Dưỡng Nguyên Đan, nhưng mà Diệp Viễn đi theo thì hắn lại không yên lòng.  

             Người tham dự lần này tất cả đều là cao thủ, một mình hắn không cách nào bảo vệ được Diệp Viễn.  

             “Ta biết, nhưng mà... ta sợ bọn họ gây bất lợi cho ngươi!” Dương Duệ nói.  

             "Không phải chứ? Lần này là thành chủ tự mình đứng ra, mấy nhà bọn họ có lá gan lớn hơn đi chăng nữa thì cũng không dám ngang ngược trước mặt thành chủ đâu?” Diệp Viễn nghi ngờ nói.  

             Dương Duệ than thở: “Có vài điều mà ngươi không biết, cái tên Vương Túc đến từ dòng chính của Vương gia có một người ca ca, tên kia và thành chủ Trần Vĩnh Ninh đều có xuất thân từ học phủ Vũ Mông. Trước khi ngươi xuất quan, trên thực tế dù là Phủ Thành Chủ vô tình hay cố ý chèn ép chúng ta thì ý đồ cũng đã rất rõ ràng.”  

             Lông mày Diệp Viễn giương lên, nói: "Ý của ngươi là bọn họ đều cùng một giuộc, toàn bộ mục tiêu đều nhắm vào chúng ta?”  

             Dương Duệ gật đầu nói: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là như vậy! Cho nên, vì lý do an toàn, ngươi vẫn là không nên đi!”  

             Tình hình phức tạp của Côi Sơn Thành thật sự nằm ngoài dự đoán của Diệp Viễn.  

             Nhưng mà, điều này cũng không dọa được hắn.  

             Diệp Viễn cười nói: “Nếu như người ta đều đã cưỡi ngựa lên đến đầu chúng ta rồi thì có làm thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không tránh khỏi. Ngày hôm nay không đi, chung quy bọn họ cũng sẽ có biện pháp khác để gây phiền phức. Nếu đã như vậy, còn không bằng nhân cơ hội lần này để mọi người đi thẳng vào vấn đề, nói ra được thì càng tốt hơn.”  

             Dương Duệ vội la lên: “Ai da, ngươi cái tên này vì sao lại bướng bỉnh đến như thế? Tên Thành chủ Trần Vĩnh Niên kia là cường giả Khuy Thiên trung kỳ, một khi hắn quyết tâm muốn ra tay với ngươi thì ta không thể nào ngăn được!”  

             Diệp Viễn cười ha ha nói: “Lâu chủ lo xa rồi, cho dù bọn họ có tầng quan hệ kia thì ta nghĩ Thành chủ cũng sẽ không tùy tiện ra tay. Dù sao, vẫn còn thân phận của hắn ở nơi đó.”  

             ...  

             Không cưỡng ép được Diệp Viễn, Dương Duệ đành phải mang hắn đi.  

             Hắn chỉ có thể hy vọng Trần Vĩnh Niên kiêng kỵ vào uy danh của Vạn Bảo Lâu mà không dám ra tay với Diệp Viễn.  

             Khách đường của Phủ Thành Chủ rất lớn, tiệc rượu cũng hết sức phong phú.  

             Vị thành chủ đứng đầu trẻ tuổi, nở nụ cười diềm đạm. Nhìn qua có vẻ đều có quan hệ rất tốt với tất cả mọi người.  

             Rượu qua ba vòng, lúc này Trần Vĩnh Niên mới mở lời.  

             “Cảm tạ chư vị đã bán cho bổn thành chủ cái thể diện, đều đến tụ tập tại Phủ Thành Chủ này. Các vị đang ngồi ở đây đều là trụ cột vững vàng của Côi Sơn Thành ta. Đều nói oan gia nên cởi không nên buộc, các vị nói có phải không?”  

             Ánh mắt Trần Vĩnh Niên đảo qua mặt của từng người, mọi người lập tức cảm nhận được áp lực rất lớn.  

             Ngay cả Dương Duệ cũng cảm thấy áp lực như núi đè.  

             “Thành chủ đại nhân nói rất phải!” Lão gia tử của Lục gia cười nói.  

             “Không sai không sai! Mọi người cũng có câu hòa khí sinh tài lộc mà, ha ha...” Lão gia tử của Lâm gia cũng phụ họa, nói.  

             Nhưng mà Vương Túc lại cười nhạt nói: “Trần huynh nói rất có lý, Côi Sơn Thành là của mọi người, không phải của riêng một nhà nào đó. Hùng hổ doạ người thì không tốt đâu!”  

             Trần Vĩnh Niên nhìn về phía Dương Duệ, cười nói: “Dương lâu chủ, ngươi nói xem?”  

             Sắc mặt Dương Duệ có chút khó coi, nụ cười mang theo sự lúng túng nói: “Cái này... !”  

             Hắn rất không tình nguyện, thời điểm Vạn Bảo Lâu sắp đóng cửa trước đó, Trần Vĩnh Niên ngươi vì sao lại không nói như vậy?  

             Hiện tại Vương gia sắp bị lật đổ, ngươi lại đứng ra tỏ vẻ?  

             Nhưng mà, áp lực Trần Vĩnh Niên mang lại cho hắn quá lớn, hắn không thể không cúi đầu.  

             Thực lực là một mặt, quan trọng hơn chính là Trần Vĩnh Niên đại biểu cho Vũ Mông Vương Thành!  

             Lời của Dương Duệ đến bên miệng lại bị Diệp Viễn đánh gãy.  

             "Ồ... ngon quá! Đồ ăn quá ngon rồi! Chà chà, quả nhiên Phủ Thành Chủ không phải nơi tầm thường, mùi vị thức ăn này rất ngon.” Diệp Viễn chóp chép miệng, rất là hưởng thụ.  

             Trong trường hợp này, gia chủ nhà họ Lâm - Lâm Tại Thiên, gia chủ nhà họ Lục - Lục Cảnh Hào cùng với Vương Lăng Ba cũng chỉ có thể đứng ở một bên.  

             Mà Diệp Viễn thì lại lẫm lẫm liệt liệt ngồi bên dưới Dương Duệ ăn uống thỏa thuê.  

             Trần Vĩnh Niên hơi nhướng mày, ánh mắt quét về phía Diệp Viễn, nhưng Diệp Viễn lại không nhìn thẳng hắn, vẫn tự ăn phần của mình.  

             Trần Vĩnh Niên có cảm giác một quyền của mình vừa nện vào cục bông, hết sức khó chịu.  

             Ngau cả Khuy Thiên sơ kỳ như Dương Duệ đều khuất phục, vậy mà tiểu tử này lại cố ý quấy rối.  

             “Diệp Viễn, lẽ nào... ngươi có dị nghị đối với bổn thành chủ?” Trần Vĩnh Niên cau mày nói.  

             Nghe thấy tên mình được kêu lên, Diệp Viễn mới ngẩng đầu nhìn về phía Trần Vĩnh Niên làm một vẻ mặt mờ mịt nói: “Hả? Thành chủ đại nhân mới vừa nói cái gì? Thức ăn của các người thật sự quá ngon, ta không nghe thấy!”  

             Đóng kịch!  

             Tiếp tục đóng kịch!  

             Lời hắn vừa mới nói toàn bộ đại sảnh đều có thể nghe thấy, hắn không tin Diệp Viễn không nghe thấy!  

             Thế nhưng không còn cách nào khác, hôm nay Diệp Viễn là một nhân vật rất then chốt.  

             Bằng không cũng sẽ không có một chỗ ngồi dành riêng cho hắn.  

             Trần Vĩnh Niên nhẫn nhịn sự tức giận, nói: “Bổn Thành chủ vừa mới nói, mọi người đều cùng ở chung trong một tòa thành, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu thấy, oan gia nên giải không nên kết! Ngươi nói, có phải hay không?”  

             Diệp Viễn nghe xong vui vẻ, cười nói: “Oan gia? Ai là oan gia? Oan gia của ta là Tiểu Hồng ở Túy Phong Lâu mà, lẽ nào thành chủ biết Diệp mỗ thích người này cho nên cũng đã gọi nàng đến?”  

             Túy Phong Lâu là thanh lâu lớn nhất tại Côi Sơn Thành, cái này Diệp Viễn biết rõ, thế nhưng Tiểu Hồng là do hắn bịa chuyện.  

             Trần Vĩnh Niên suýt chút nữa tức giận đến mức nén ra nội thương, cái tên này rõ ràng là đang cố ý châm chọc!  

             Dương Duệ ở một bên nghe xong thì mồ hôi lạnh ứa ra, nhóm người Vương Túc thì lại làm một vẻ mặt cười trên sự đau khổ của người khác.  

             Tại Côi Sơn Thành này đắc tội thành chủ là một hành động không sáng suốt.  

             Trần Vĩnh Niên hừ lạnh một tiếng, nói với Dương Duệ: “Dương lâu chủ, bổn thành chủ nể tình mọi người nhiều năm đã cống hiến cho Côi Sơn Thành nên mới tổ chức tiệc rượu lần này, để giúp cho mọi người biến chiến tranh thành tơ lụa! Thái độ của Vạn Bảo Lâu các ngươi là như vậy sao?”  

             Tiếng hừ lạnh này là khí tràng Trần Vĩnh Niên dùng Khuy Thiên trung kỳ xuất ra, thanh thế vô cùng dọa người.  

             Dương Duệ biến sắc, đang muốn nói chuyện thì lại bị Diệp Viễn chặn đứng nói: “Ha ha, thì ra Thành chủ đại nhân muốn nói chính là cái này! Sao không nói sớm! Ngươi không nói, làm sao ta biết được? Biến chiến tranh thành tơ lụa rất tốt mà, không biết thành chủ đại nhân có cao kiến gì?”  

             Trần Vĩnh Niên đang muốn dùng thủ đoạn lôi đình trấn áp Dương Duệ, ép hắn đi vào khuôn phép, nhưng mà lại bị Diệp Viễn quấy rối như thế, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.  

             Diệp Viễn dẫn hắn đi một vòng cung, sau đó lại đi vòng trở về, đây là đang đùa bỡn hắn hay sao?  

             Nhưng mà Trần Vĩnh Niên cũng không làm huyên náo quá lớn, hôm nay hắn nhằm vào Vạn Bảo Lâu là không sai, thế nhưng nếu có thể không động thủ thì tận lực không động thủ.  

             Thật sự vận dụng đến vũ lực cũng rất phiền phức.  

             Dù sao, Vạn Bảo Lâu cũng không phải ngồi không.  

             Đây chính là sản nghiệp của cường giả Thiên Đế đó!  

             Trần Vĩnh Niên nhẫn nhịn tức giận, hừ lạnh một tiếng, chậm rãi nói: “Ta có một ý tưởng, mọi người cùng nhau thương lượng một chút, xem có được hay không. Dương lâu chủ, có tiền thì mọi người cùng nhau kiếm lời, ngươi nói đúng hay không? Dưỡng Nguyên Đan của Vạn Bảo Lâu các ngươi quá bá đạo, như vậy thì cả nhà đều không có đường sống. Không bằng, các ngươi đưa quyền tiêu thụ của Dưỡng Nguyên Đan phân cho ba nhà Vương, Lâm, Lục!"

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement