Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)

Advertisement

Khí thế của Lộc Minh vừa được phát ra, tất cả mọi người đều biến sắc.  

             Hắn chính là Thần Quân tầng sáu, muốn giáo huấn mấy tên hậu bối Thần Quân tầng một, tầng hai không phải là dễ như trở bàn tay hay sao.  

             Nhưng mà hắn cũng không hề thấy được sự sợ hãi hiện lên trên mặt Lục Dật, ngược lại còn thấy được sự khiêu khích nồng đậm cùng sự khinh thường.  

             “Lục chấp sự rất Bá khí a, lại còn giúp lão phu giáo huấn đệ tử! Nhưng mà, e rằng đệ tử của lão phu không tới phiên ngươi đến giáo huấn a?”  

             Một đám người từ trong từ đường nối đuôi nhau ra, người đi đầu chính là Diệp Viễn.  

             Mà Hiên Vũ thì lại đi bên cạnh Diệp Viễn.  

             Đối với sự xuất hiện của Hiên Vũ, Lộc Minh chấn động vô cùng.  

             Hiên Vũ cao cao tại thượng, vì sao lại tới một gian thuốc nhỏ không đáng chú ý ở bên ngoài thành này?  

             Nhưng điều càng làm cho hắn khiếp sợ chính là người đi đầu lại là một người trẻ tuổi.  

             Lộc Minh cũng là một người rất nhạy bén, chi tiết này rơi vào trong mắt Lộc Minh hiển nhiên sẽ lộ ra rất nhiều tin tức.  

             Nhìn thấy một màn này, hai mắt Lộc Minh hơi co lại, trong nội tâm vô cùng chấn động.  

             Hắn không khỏi đánh giá Diệp Viễn, tiểu tử này có năng lực gì mà lại có thể khiến cho Hiên Vũ cam nguyện nhượng bộ?  

             Cái tiệm bán thuốc này nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn được nữa, nhưng có vẻ rất không đơn giản!  

             "Thì ra Nhị trưởng lão cũng ở nơi này, nhưng mà những đệ tử này của ngươi không biết tôn trọng trưởng bối, thật là khiến cho Đan Tháp chúng ta mất mặt a!” Sau khi hết khiếp sợ, Lộc Minh rất nhanh trấn định lại, chuyện trò một cách vui vẻ.  

             Tính tình Hiên Vũ rất tốt, từ trước đến nay không hề tranh quyền thế, nhưng lời nói của Lộc Minh lại làm cho hắn có phần không thoải mái.  

             "Không tôn trọng trưởng bối? Ha ha, Lục Dật vô cùng kính cẩn nghe lời bổn tọa, tại sao lại nói là không tôn trọng trưởng bối chứ? Hình như Lộc chấp sự có hơi lo chuyện bao đồng thì phải?” Hiên Vũ thản nhiên nói.  

             Lộc Minh làm vẻ ngoài thì tươi cười nhưng trong lòng thì cười không nổi, nói: "Dù gì lão phu cũng là chấp sự cao cấp của Đan Tháp, cũng coi như là đồng trang lứa với Nhị trưởng lão, chẳng lẽ đệ tử của ngươi không thể gọi ta một tiếng sư trưởng? Ở trước mặt tất cả mọi người mắng ta là cậy già lên mặt, đây không phải là không tôn trọng trưởng bối thì còn là gì?”  

             Hiên Vũ không khỏi cứng họng, không biết nên phản bác như thế nào.  

             Luận về khua môi múa mép, hắn thật sự không phải là đối thủ của Lộc Minh.  

             Bên phía bọn hắn chịu nhiều thiệt thòi cũng chính là vì điểm này.  

             Hắn thấy một câu đã làm khó được đối phương, Lộc Minh càng đắc ý không thôi, cười lạnh nói: “Nhị trưởng lão, không tôn trọng trưởng bối, dựa theo quy củ của Đan Tháp thì phải chịu một trăm đại bản! Không biết, ngài thấy thế nào?”  

             Ánh mắt Hiên Vũ phát lạnh, rốt cục đã có một tia tức giận.  

             Tên Lộc Minh này hùng hổ dọa người, thật sự là điển hình của cậy già lên mặt.  

             Hết lần này tới lần khác, hắn lại ép buộc Hiên Vũ quá mức.  

             Hiên Vũ cũng biết, mấy đệ tử của mình rất bất mãn đối với Lộc Minh, nhưng loại tính tình này bình thường cũng rất dễ dàng chịu thiệt.  

             Một trăm đại bản không tính là trừng phạt gì nặng, nhưng nếu thật sự đánh thì đây chính là đánh vào thể diện của Hiên Vũ!  

             Trên mặt Lục Dật cũng lộ ra vẻ bối rối, hắn ỷ vào sư tôn ở chỗ này cho nên căn bản không để Lộc Minh vào mắt.  

             Nhưng có đôi khi, thực lực cũng không thể quyết định hết thảy.  

             Trong hoàng thành hiển nhiên cũng tự có quy tắc trò chơi riêng, hình như hắn... đã tự rước họa vào thân rồi.  

             Kỳ thật, sư huynh đệ bọn họ ăn thiệt thòi như vậy cũng không phải lần một lần hai rồi, nhưng bọn họ thật sự là nhịn không nổi.  

             Trong lúc mọi người không biết phải làm sao, Diệp Viễn lại thản nhiên nói: “Lão già kia, muốn được tôn làm trưởng bối thì phải có thực lực, ngươi có sao?”  

             Lộc Minh đang đắc ý, nghe xong lời này sắc mặt không khỏi trầm xuống, âÂm thanh lạnh lùng nói: "Tên tiểu tử hỗn láo từ nơi nào đến mà lại dám nói chuyện như vậy với bổn tọa? Bổn tọa không có thực lực, chẳng lẽ ngươi lại có?”  

             Diệp Viễn nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Nếu như ta đoán không sai, bệnh của Hoàng Khiêm có lẽ là do chính ngươi xem phải không? Ngay cả chứng bệnh của hắn ngươi đều tìm không ra, nhưng mà ta thì lại chữa khỏi cho hắn rồi, chẳng lẽ... ta không có thực lực hơn so với ngươi hay sao?”  

             Lời này vừa nói ra, mọi người đều xôn xao!  

             “Đúng rồi, lúc ấy chính miệng Hoàng Hạo Nhiên nói rằng đã từng tìm Đan Thần Tứ Tinh xem bệnh qua. Đan Thần Tứ Tinh này có khi chính là sư tôn của Ngộ Phong a?”  

             “Một tên Đan Thần Tứ Tinh vậy mà ngay cả chứng bệnh đều tìm không ra, thật sự mất mặt a!”  

             “Chậc chậc, Diệp đại sư cái này thật biết dùng chiêu bài đối phó, cũng không phải dạng dễ bị ăn thiệt. Ít nhất thì ở phương diện này hắn còn mạnh hơn so với Đan Thần Tứ Tinh rất nhiều rồi!”  

             ...  

             Bên ngoài còn chưa kịp có phản ứng thì Diệp Viễn vừa liếc một cái đã tóm được sơ hở của đối phương.  

             Một phen nói ra, lập tức đã thay đổi được cục diện.  

             Lộc Minh hung hăng trừng mắt liếc Ngộ Phong, cổ Ngộ Phong co rụt lại, biết rõ sư tôn đã tức giận rồi.  

             Chuyện này, tất cả mọi người đều không hề liên tưởng đến, hiện tại Diệp Viễn nói ra quả thật là làm mất mặt một cách trần trụi!  

             Lục Dật nhìn thấy tình cảnh này, ánh mắt hắn nhìn về phía Diệp Viễn trong lòng cảm kích không thôi.  

             Một câu của Diệp Viễn đã hóa giải được cục diện xấu hổ của thầy trò bọn hắn.  

             Nhưng mà, Lộc Minh hiển nhiên sẽ không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, hừ lạnh nói: “Tiểu tử, Xích có sở đoản, Phi Đao có sở trường, bất cứ tên luyện dược sư nào cũng không dám cam đoan rằng chứng bệnh gì mình cũng đều có thể xem ra được! Huống hồ, ngươi là ngươi, Lục Dật là Lục Dật, ngươi không phải người của Đan Tháp, không cần phải chịu sự trói buộc của quy củ này. Nhưng mà hắn thì khác!”  

             Tâm tư của Lộc Minh vô cùng kín đáo, không phải dễ dàng đối phó như vậy.  

             Bằng không Hiên Vũ cũng sẽ không bị thua thiệt dưới tay hắn nhiều lần như vậy rồi.  

             Diệp Viễn lén đổi chủ đề, dẫn hắn kéo ra khỏi câu chuyện, nhưng mà hắn rất nhanh đã tỉnh ngộ lại, gạt bỏ Diệp Viễn qua một bên.  

             Như vậy, Diệp Viễn chính là người ngoài cuộc thì còn có thể nói thêm được cái gì?  

             Lộc Minh cũng ý thức được tên Diệp Viễn này có khả năng có gì đó cổ quái cho nên người bên phía Hiên Vũ mới có thể tụ tập lại như thế.  

             Vì vậy hắn để tránh đi mũi nhọn cho nên cắn chặt Lục Dật không buông.  

             Trình độ của Lục Dật, Lộc Minh hiểu quá rõ rồi.  

             Tiềm lực của hắn không tệ, nhưng thực lực luyện đan trước mắt vẫn chưa đạt đến trình độ Đan Thần Tứ Tinh trung cấp này như hắn.  

             Khóe miệng Diệp Viễn hơi vểnh, khinh thường nói: “Thật sao, nếu như ngươi đã tự nhận là tiền bối của hắn, vậy có lẽ ngươi tự cho rằng thực lực của ngươi mạnh hơn so với Lục Dật?”  

             Lộc Minh thản nhiên nói: “Đó là tất nhiên! Nếu như ngay cả một tên hậu sinh vãn bối mà bổn tọa còn không bằng thì làm sao có thể nhận cái chức chấp sự cấp cao? Tiểu tử, không phải là... ngươi muốn để hắn khoa tay múa chân với ta đấy chứ?”  

             “Tê...”  

             Mọi người xung quanh đều hít một hơi lạnh, bọn họ đều sợ hãi thán phục thân phận của Lộc Minh.  

             Chấp sự cấp cao của Đan Tháp, đây quả thật là tồn tại thần thánh a!  

             Đối với những võ giả bên ngoài thành này, quả thật là cao không thể chạm tới.  

             Bọn hắn cũng không nghĩ tới sư tôn của Ngộ Phong lại có thân phận hiển hách đến thế.  

             Diệp Viễn bĩu môi, khinh thường nói: "Phải thì như thế nào? Không cho ngươi chứng kiến thực lực của người trẻ tuổi một chút thì ngươi vĩnh viễn sẽ không biết được mình vô tri đến cỡ nào.”  

             Lục Dật nghe xong lời này thì không còn chút khí lực, nhịn không được nói với Diệp Viễn: “Diệp đại sư, ta...”  

             Diệp Viễn nhìn hắn, mắt sáng như đuốc, chất vấn: “Như thế nào, ngay cả dũng khí để đấu với hắn một trận mà ngươi cũng không có sao?”  

             Tuổi của Lục Dật lớn hơn so với Diệp Viễn rất nhiều, thế nhưng lúc này hắn ở trước mặt Diệp Viễn lại giống như là một hậu sinh vãn bối.  

             Ánh mắt của hắn ngưng trọng, trầm giọng nói: “Đương nhiên là có!”  

             Diệp Viễn thản nhiên nói: "Vậy chẳng phải ổn thỏa rồi sao! Ngay cả lão thất phu này mà ngươi đều không đối phó được thì tương lai làm sao có thể kế thừa được y bát của Hiên Vũ đại sư? Hôm nay phải để cho lão già kia thấy rõ thực lực của ngươi!”  

             Lộc Minh nghe xong, không khỏi làm càn cười to nói: “Thật là buồn cười! Tiểu tử không biết trời cao đất rộng, dũng khí cũng là lấy cơ sở từ thực lực mà tạo thành. Có dũng khí mà không có thực lực thì đó gọi là thiêu thân lao đầu vào lửa! Hiểu không?”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement