Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)

Advertisement

Ninh Thiên Bình cầm lấy ba tỷ cuối cùng của Diệp Viễn, đi mua linh dược cấp ba.  

             Ba tỷ này, là vốn cuối cùng của Diệp Viễn.  

             Ngay cả mấy tỷ Thần Nguyên Thạch trong Tử Cực điện cũng bị Diệp Viễn tiêu xài đến trống không.  

             Bây giờ, trên cơ bản Diệp Viễn tương đương với người không có đồng nào.  

             Nhìn thấy quầy hàng của mình, Diệp Viễn cũng không khỏi cười khổ một hồi.  

             Thảo nào đến trích phần trăm cũng không cần, vị trí của quầy hàng này, gần như không có người hỏi thăm.  

             Bán hàng cũng là một môn học vấn, những võ giả kia bình thường dạo chợ cũng hiểu rõ, người không lấy ra nổi phí quầy hàng, tự nhiên trên tay cũng không có vật gì tốt.  

             Cho nên chủ sạp của những quầy hàng mạt đẳng này, bình thường cũng không có người hỏi thăm.  

             Đương nhiên, bây giờ võ giả trong thành rất nhiều, toàn bộ chợ Thiên Lạc cũng vô cùng sôi động, đến quầy hàng mạt đẳng cũng có một ít nhân khí.  

             Chỉ là quầy hàng của Diệp Viễn thật sự là quá hẻo lánh, có thể nói là quầy hàng mạt đẳng trong quầy hàng mạt đẳng.  

             Lúc những võ giả kia đi dạo đến phía trước, phần lớn đều không có hứng thú, chứ đừng nói đến bên này.  

             Có điều, Diệp Viễn cũng không quan tâm lắm, chỉ cần có người đến đây, tự nhiên danh tiếng của hắn sẽ lan ra ngoài.  

             Một chủ sạp bên cạnh thấy Diệp Viễn qua đây bày hàng, vô cùng buồn chán ngẩng đầu lên chào hỏi.  

             “y, đại huynh đệ, sao ngươi lại thuê quầy hàng này? Đây không phải là coi tiền như rác sao?”  

             Diệp Viễn cười nói: “Không quan trọng, chỉ cần là quầy hàng là được.”  

             Chủ sạp kia cũng là rảnh rỗi đến phát hoảng, cuối cùng cũng tìm được người nói chuyện phiếm, thấy Diệp Viễn nói như thế, không khỏi cười nói: “Ha ha, ta cũng giống như ngươi, cái gì cũng không hiểu mới thuê gian hàng này, kết quả bây giờ đến một kiện đồ vật cũng không bán được.y, ngươi bán cái gì vậy?”  

             Diệp Viễn cũng không có ý muốn cách xa người khác, thản nhiên nói: “Đan dược.”  

             Chủ sạp hàng kia vừa nghe, vẻ mặt khinh bỉ nói: “Không ngờ được ngươi lại là một Luyện Dược Sư! Quầy hàng bán đan dược ở bên ngoài, không đến một nghìn cũng có tám trăm, ai sẽ tới góc này mua đan dược của ngươi?”  

             Diệp Viễn cười nói: “Đan dược của ta không lo không bán được.”  

             Chủ sạp nghe vậy cười ha ha nói: “Tiểu tử, ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Ngươi chỉ là một đan thần tam tinh? Số lượng đan thần tứ tinh ở bên ngoài cũng không ít, bọn họ cũng bán thần đan cấp ba đan dược của ngươi cho dù tốt đến thế nào đi chăng nữa lẽ nào so được với đan thần tứ tinh người ta sao?”  

             Diệp Viễn chỉ cười nói: “Có thể!”  

             Chủ sạp không còn gì để nói, hắn phát hiện tiểu tử này, căn bản có khuyên cũng không khuyên được.  

             Lúc này Diệp Viễn không nhanh không chậm lấy ra hoành phi của chính mình, trên đó viết: “Cửa hàng nhỏ đan dược.”  

             Cái tên thật quê mùa!  

             Chủ sạp kia không nhịn được phỉ nhổ ở trong lòng.  

             Có điều, Diệp Viễn cũng không bày đan dược của mình ra, chỉ treo mấy bài tử ở trong gian hàng.  

             Là giá của đan dược có độ khó từ cấp một đến cấp chín, độ khó cấp một một trăm triệu, độ khó cấp chín ba tỷ.  

             Nhìn thấy cái giá này, chủ sạp bên cạnh trực tiếp sụp đổ.  

             Tiểu tử này là tới làm trò cười sao?  

             Một viên thần đan cấp ba bán ba tỷ?  

             Ngươi là tới cướp tiền hả?  

             Người bán đan dược bình thường đều sẽ bày ra một vài tác phẩm đắc ý của mình để thu hút khách hàng, nhưng Diệp Viễn lại không làm.  

             Đan dược thần phẩm Hư Linh và đan dược thông thường khác nhau, bởi vì nó vô cùng tinh khiết cho nên cũng càng dễ phát huy được dược tính, do đó ảnh hưởng đến dược hiệu.  

             Cho nên sau khi thành đan, Diệp Viễn đều lấy thủ pháp đặc biệt phong ấn, sau đó để trong nhẫn trữ vật.  

             Loại nhẫn trữ vật cỡ nhỏ này không đáng tiền nhưng đan dược trong đó lại vô cùng trân quý.  

             Bày ra ngoài, nhất định phải phá vỡ phong ấn, từ đó làm ảnh hưởng đến dược tính.  

             Cho nên quầy hàng nhỏ của Diệp Viễn, căn bản không bày ra trước mặt mọi người bất cứ vật phẩm gì.  

             Tất cả đan dược hắn muốn bán đều là thần phẩm Hư Linh!  

             …  

             “Tiểu sư muội, những thứ này đều là quầy hàng mạt đẳng, không có vật gì tốt cả, những thứ nên mua chúng ta đều mua rồi, hay là trở về đi.”  

             Phía trước quầy hàng mạt đẳng, hai người trẻ tuổi một nam một nữ đang đi dạo.  

             Người nữ tràn đầy phấn khởi, còn người nam là hơi thiếu kiên nhẫn.  

             Hai người này là đệ tử của Kiếm Tinh Minh, nam tên là Triệu Kiếm, nữ tên là Tô Đình.  

             Tô Đình cười nói: “Đại sư huynh, nếu như huynh cảm thấy buồn chán thì quay về trước đi. Ta ở chỗ này xem xem, nói không chừng có thể đào được đồ tốt thì sao?”  

             Triệu Kiếm vừa nghe thấy đã ủ rũ, nói: “Tiểu sư muội, quầy hàng mạt đẳng đều là một vài võ giả Quy Khư Cảnh không có bản lĩnh thuê, có thể có đồ tốt gì chứ?”  

             Tô Đình nói: “Vậy thì không chắc, lần trước không phải tam sư huynh ở chỗ này đào được một bộ võ kỹ không tệ sao? Huynh ấy tu luyện bộ võ kỹ kia, gần đây thực lực tăng mạnh, huynh cũng biết mà.”  

             Triệu Kiếm không còn gì để nói, nói: “Đó là mèo mù vớ cá rán.”  

             Tô Đình cười nói: “Nói không chừng, chúng ta cũng có thể mèo mù vớ cá rán thì sao? Bây giờ, trong thành nhiều võ giả như vậy, ai biết được chỗ này có cất giấu đồ vật tốt gì hay không?”  

             Dường như đi dạo phố là thiên tính của nữ nhân, Tô Đình này không chê mệt, cứ một đường đi dạo như thế.  

             Triệu Kiếm bất đắc dĩ, cũng chỉ đành đi theo Tô Đình.  

             Hắn có ý với người tiểu sư muội này, đương nhiên không hay để nói nhiều thêm cái gì.  

             Đi dạo một hồi lâu, theo lý thuyết mà nói thì cường giả nửa bậc Thần Quân như Triệu Kiếm không thể nào cảm thấy mệt mỏi rã rời.  

             Nhưng hắn chân hắn lại giống như mọc rễ, nhấc cũng không nhấc lên được.  

             “Tiểu sư muội, muội xem… ta đã nói với muội rồi, nơi này không có đồ tốt.” Triệu Kiếm nhìn thấy sắp đến cuối đường rồi, lại nói.  

             Tô Đình quả thật có chút hơi thất vọng, còn tưởng rằng lần này có nhiều võ giả tụ tập trong thành thì sẽ có một ít đồ tốt, không ngờ được mấy quầy hàng mạt đẳng này cái gì cũng không có.  

             Không xem đến cuối đường, cứ đi như vậy, càng cũng không cam tâm, vì vậy nói: “Đại sư huynh, muội biết huynh tốt nhất, chỉ còn lại mấy quầy hàng, huynh đi theo muội xem nốt có được không?”  

             Một chiêu này tương đối ác, khớp xương Triệu Kiếm sắp rụng xuống rồi nhưng vẫn phải gật đầu nói: “Được rồi, được rồi, cũng không còn lại mấy quầy nữa.”  

             Xem thêm mấy quầy nữa, vẫn là không thu hoạch được gì, đến bản thân Tô Đình cũng sắp từ bỏ rồi.  

             Bỗng nhiên, Tô Đình có chút kỳ quái nhìn về một quầy hàng nhỏ trong góc khuất nhất.  

             Gian hàng này quá hẻo lánh, cũng quá nhỏ, nếu như không nhìn cẩn thận, còn không nhìn thấy.  

             Hấp dẫn nàng chú ý là, bên trong gian hàng kia thế mà lại không có một kiện hàng nào.  

             “Cửa hàng nhỏ đan dược, cái tên thật là quê mùa! Ông chủ, ngươi bán đan dược, sao đến một cái bình thuốc cũng không có vậy?” Vẻ mặt Tô Đình tò mò hỏi Diệp Viễn.  

             Diệp Viễn thản nhiên nói: “Đan dược của ta không dễ để lấy ra, ngươi cần đan dược gì, có thể trực tiếp nói với ta.”  

             Hai mắt Tô Đình mở to, vẻ mặt hiếu kỳ nói: “Lại còn có đan dược không thể lấy ra? Ý của ngươi là, đan dược gì ngươi cũng có?”  

             Diệp Viễn gật đầu nói: “Thường dùng trên cơ bản đều có, một vài đan được thiên môn cũng không có thiếu. Nếu như không có, bây giờ ta có thể giúp ngươi luyện chế, một nửa canh giờ là xong rồi.”  

             Triệu Kiếm ở một bên nghe, cảm thấy Diệp Viễn nói khoác có chút lớn.  

             Ánh mắt hắn bỗng nhiên ngưng lai, nhìn lên trên bài tử của Diệp Viễn, cả kinh kêu lên: “Mua một viên thần đan cấp ba của ngươi mất ba tỷ Thần Nguyên Thạch, ngươi là đang cướp tiền sao?”  

             Diệp Viễn nghe vậy chỉ là thản nhiên nói: “Bán cái giá tiền này, đan dược của ta tất nhiên đáng cái giá đấy.”  

             Triệu Kiếm gằn giọng nói: “Đan dược gì trị giá ba tỷ, ngươi nói một chút coi!”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement