Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)

Advertisement

Câu nói của Diệp Viễn khiến Tông chủ sửng sốt.  

             Chín người còn lại đều nhìn Diệp Viễn như nhìn một kẻ ngốc.  

             Tiểu tử này đúng là cứng đầu!  

             "Diệp Viễn, ngươi biết đánh trống Thất Tinh Bắc Đẩu có nghĩa gì không? Trên dưới Tông môn, bất kể ngươi muốn Công pháp, bí kíp võ thuật hay đan dược gì, thậm chí ngươi muốn bổn Tông chủ tự mình ra tay, tất cả đều không phải chuyện đùa. Chỉ cần là chuyện Tông môn làm được, bổn Tông chủ sẽ không từ chối!"  

             Tông chủ cho rằng Diệp Viễn không hiểu ý nghĩa của việc đánh trống Thất Tinh Bắc Đẩu nên mới ra sức nhắc nhở hắn.  

             Chín Truyền Công Trưởng lão bậc cao cũng đưa mắt nhìn Diệp Viễn, bọn họ cảm thấy Tông chủ đã giải thích kỹ càng.  

             Thậm chí còn cảm thấy Diệp Viễn không biết dùng ân tình lớn như vậy mà còn làm chuyện ngốc.  

             Thế nhưng Diệp Viễn vô cùng kiên quyết: "Tạ ơn Tông chủ nhắc nhở, Diệp Viễn chỉ có một yêu cầu, đó là lấy mạng Thiên Diệp!"  

             Tông chủ nhíu mày rồi nhìn Giang Hoành.  

             Giang Hoành hiểu ý Tông chủ, sắc mặt lão ta cũng rất khó coi, kể tóm tắt mâu thuẫn của Diệp Viễn với Thiên Diệp.  

             Tông chủ nghe vậy, không khỏi im lặng.  

             Diệp Viễn cũng không nóng nảy, lặng lẽ chờ Tông chủ hồi đáp.  

             Lát sau, Tông chủ từ tốn nói: "Diệp Viễn, hay là... ngươi cân nhắc đôi chút. Chuyện này là cơ hội ngàn năm một thuở với ngươi, một Thiên Diệp nhỏ bé chỉ là người qua đường vùng dậy với ngươi mà thôi. Ngươi dùng ân tình lớn như vậy để đổi lấy mạng hắn, không đáng đâu."  

             Dứt lời, Tông chủ nhìn Diệp Viễn, cho rằng Diệp Viễn là người thông minh, tất sẽ hiểu được nên cầm lên hay bỏ xuống.  

             Thế nhưng biểu hiện của Diệp Viễn khiến lão ta thất vọng rồi.  

             Diệp Viễn nở nụ cười mỉa mai, thản nhiên nói: "Tông chủ đừng nói những câu đường hoàng hòng qua loa lấy lệ, nói trắng ra, ngươi không nỡ lấy mạng đệ tử thiên tài như Thiên Diệp thôi. Tông chủ đại nhân, cá và tay gấu... không thể ôm trọn đâu!"  

             Hắn vừa dứt câu, chín Trưởng lão đột ngột biến sắc.  

             Giang Hoành quát lớn: "Làm càn! tiểu tử kia, ngươi ăn nói với Tông chủ kiểu gì đấy?"  

             Diệp Viễn thản nhiên nói: "Ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi!"  

             Sắc mặt Tông chủ cũng hơi khó coi, tiểu tử có khả năng trời phú mạnh đấy, nhưng hắn cũng kiêu ngạo quá rồi.  

             Tuy nhiên lão ta không thể không thừa nhận rằng tiểu tử Diệp Viễn không dễ lừa.  

             Như Diệp Viễn đã nói, lão ta không nỡ giết Thiên Diệp.  

             Đứng ở góc nhìn của lão ta, đương nhiên Tông môn có càng nhiều thiên tài càng tốt.  

             Thiên tài ngàn đời mới gặp như Diệp Viễn có ý nghĩa phi phàm với Tông môn, nhưng Thiên Diệp cũng là người tài hiếm có.  

             Mỗi một thiên tài đều liên quan đến tương lai của Tông môn, vì vậy Tông chủ muốn đẹp cả đôi đường.  

             Nhưng lão ta không ngờ Diệp Viễn còn khó đối phó hơn mình nghĩ, nhìn thấu ý đồ của lão ta.  

             Trong chốc lát, tình cảnh trở nên xấu hổ.  

             Sắc mặt Tông chủ trở nên nặng nề, lão ta hỏi: "Nếu ta nói không thì sao?"  

             Hình như Diệp Viễn đã đoán trước chuyện này, hắn nhún vai thản nhiên nói: "Tông môn nói chuyện chẳng khác gì nói láo, Tông môn như vậy, ta cảm thấy mình không còn gì lưu luyến nữa."  

             Khí thế của Tông chủ nặng nề hơn, lão ta lạnh lùng nói: "Nói vậy tức là nếu ta không đồng ý, ngươi định phản bội rời khỏi Tông môn hả?"  

             Lão ta cũng không hẳn không thể giết Thiên Diệp, nhưng lời nói của Diệp Viễn khiến lão ta rơi vào thế bí.  

             Tông chủ có thể nắm bắt mọi thứ của Ảnh Nguyệt Tông, vậy mà Diệp Viễn xuất hiện làm lão ta có cảm giác khó lòng nắm bắt.  

             Cảm giác này khiến Tông chủ cực kỳ khó chịu.  

             Cho dù Diệp Viễn đã đánh trống Thất Tinh Bắc Đẩu.  

             Diệp Viễn nghe vậy bèn cười nói: "Tông chủ nói câu này không thỏa đáng! Không phải ta muốn phản bội rời khỏi Tông môn, mà là Tông môn vứt bỏ ta. Thiên Diệp đòi giết ta mấy lần, Tông môn chẳng hề trừng trị thích đáng. Ta đấu với hắn một trận và chiến thắng công bằng, thế mà Truyền Công Trưởng lão ngăn cản. Vì vậy ta mới đánh trống Thất Tinh Bắc Đẩu, kết quả vẫn không có được kết quả công bằng! Thử hỏi Tông chủ, một Tông môn như vậy có gì đáng để ta lưu luyến?"  

             Diệp Viễn nói chuyện với lý lẽ rành mạch, làm Tông chủ ngậm miệng không trả lời được.  

             Tiều Phu thấy sắc mặt Tông chủ ngày càng khó coi, không nhịn được quở trách: "Diệp Viễn, ngươi đừng nói năng lung tung! Tông chủ đại nhân suy xét cho tương lai lâu dài của Tông môn thôi!"  

             Diệp Viễn vẫn giữ đúng mực, thản nhiên nói: "Ơn cứu mạng của Trưởng lão, cả đời Diệp Viễn khó quên, nhưng họ Diệp ta đây tự hỏi mình cống hiến cho Tông môn nhiều hơn Thiên Diệp, chỉ cầu Tông môn đối xử công bằng! Diệp Viễn biết mình thấp cổ bé họng, nếu Tông chủ không đồng ý thì có thể giết họ Diệp ta đây!"  

             Chín Trưởng lão nghe Diệp Viễn nói vậy, cả đám trợn mắt há hốc mồm.  

             Tiểu tử này đúng là coi trời bằng vung!  

             Sắc mặt Tông chủ ngày càng khó coi, lão ta lạnh lùng nói: "Có phải ngươi cảm thấy khả năng trời phú của mình hơn người, bổn Tông chủ không dám giết ngươi?"  

             Diệp Viễn không nói gì, thản nhiên đón nhận ánh mắt Tông chủ, không hề nhượng bộ.  

             Rõ ràng hắn đang cho thấy lập trường của mình.  

             Tông chủ cắn răng nói: "Được, ngươi giỏi lắm! Ảnh Nguyệt Tông của ta thật sự có một đệ tử kiên cường! Bổn Tông chủ cũng muốn xem xương cốt của ngươi cứng rắn đến đâu!"  

             Trong chốc lát, cả người Diệp Viễn như rơi xuống hầm băng, áp lực kinh khủng giáng vào người khiến hắn trở nên khó thở.  

             Thế nhưng hắn vẫn đứng sừng sững không hề nhúc nhích, nghiến răng ken két, ánh mắt nhìn chằm chằm Tông chủ.  

             Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Viễn, Tông chủ càng nổi giận hơn.  

             Ông ta sắp sửa gia tăng sức mạnh thì tự dưng bóng tối phủ xuống, áp lực khủng bố của Tông chủ như bị bóng đêm nuốt chửng.  

             Diệp Viễn cảm thấy người áp lực nhẹ đi, cơ thể hắn như được vớt ra khỏi đầm nước.  

             Tông chủ hết hồn kêu lên: "Sư... sư thúc!"  

             Giọng nói hầm hừ vang lên giữa không trung: "Chu Thanh, Tông chủ như ngươi đúng là càng làm càng thụt lùi! Ngươi muốn khi sư diệt tổ sao?"  

             Tông chủ biến sắc, vội vàng chắp tay nói: "Chu Thanh không dám ạ!"  

             "Hừ! Lời dạy của Tổ tông mà ngươi cũng dám vi phạm, ngươi còn chuyện gì không dám hả?" Giọng nói hầm hừ lại vang lên giữa không trung, rõ ràng vô cùng bất mãn với Chu Thanh.  

             Sắc mặt Chu Thanh vô cùng khó coi, lão ta không ngờ chuyện này động đến sư thúc.  

             Lão nhân gia là át chủ bài cuối cùng của Ảnh Nguyệt Tông, mọi ngày bế quan không ra ngoài, chưa từng hỏi chuyện Tông môn.  

             Bây giờ vì Diệp Viễn, ông ấy ra tay rồi.  

             Chín Truyền Công Trưởng lão bậc cao nhìn nhau, bọn họ không biết trong Tông môn còn có người như vậy.  

             Chu Thanh biết rõ sư thúc đáng sợ thế nào, đương nhiên không dám làm trái, đành phải giải thích: "Chu Thanh... cũng muốn tốt cho Tông môn thôi!"  

             Tiếng cười khẩy vang lên giữa không trung: "Chu Thanh, ngươi đúng là càng ngày càng thụt lùi! Ngẫm lại năm đó xem, ngươi đã giẫm lên bao nhiêu thi thể của thiên tài đến bước đến ngày hôm nay? Cường giả tôn quý nhất của Tông môn chỉ cần một người là đủ! Một thiên tài ngàn năm mới gặp, có thể đánh vang hồi trống Thất Tinh Bắc Đẩu, vì giữ thể diện mà ngươi đòi giết hắn, ngươi điên rồi sao?"  

             Sắc mặt Chu Thanh không ngừng thay đổi, cuối cùng lão ta cúi đầu, cung kính nói: "Thưa sư thúc, Chu Thanh biết sai! Chu Thanh biết mình nên làm như thế nào rồi ạ!"  

             "Mặc dù lão phu không hỏi việc đời nhưng vẫn biết vài chuyện của Tông môn. Vốn dĩ phe phái cạnh tranh với nhau là chuyện tốt, nhưng bây giờ trên dưới Tông môn đã để phe phái tranh giành dẫn đến chướng khí mù mịt, vậy mà ngươi còn dung túng! Chu Thanh, ngươi... tự giải quyết cho tốt!"  

             Dứt lời, tiếng nói biến mất giữa không trung.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement