“Tôi không tốt nghiệp trường đại học danh tiếng nào cả, chỉ là một trường đại học hạng hai bình thường trong nước mà thôi”.
Lý Thần không hề tránh né câu hỏi về học vấn của mình.
Đối với anh, đây chẳng phải chuyện mất mặt gì.
Trình độ học vấn chỉ có thể phản ánh khả năng học tập của một người ở thời kỳ thiếu niên, chứ không thể nào quyết định được thành tựu cuối cùng của một người.
Về điểm này, ngay cả trong việc tuyển dụng của tất cả công ty dưới trướng Thần Thanh, Lý Thần đã từng nhắc qua yêu cầu đó, không được phép sử dụng trình độ học vấn như một yêu cầu bắt buộc của điều kiện tuyển dụng.
Mà Lý Thần vừa dứt lời, Nhan Hạ và cô gái bên cạnh anh ta lập tức bật cười.
“Anh họ, anh nói rất đúng, loại người này trong xã hội, càng không có bản lĩnh càng giỏi khoác loác”.
Cô gái bên cạnh Nhan Hạ lên tiếng.
Cô ta nhìn Lý Thần bằng ánh mắt đầy chán ghét, như thể trên người Lý Thần tỏa ra một mùi hôi thối khủng khiếp có thể lây nhiễm sang cô ta nếu chỉ nhìn thêm một cái.
Nhan Hạ cười nói: “Vì vậy anh mới bảo em sau này ra ngoài nhớ cẩn thận một chút, có một số người, vì muốn bợ dít người khác mà chuyện gì cũng có thể làm ra được. Bản thân thì không có năng lực gì nhưng lại đặc biệt thích ra vẻ trước mặt người khác”.
“Như anh, mặc dù tốt nghiệp chính quy của trường đại học Mizuki nhưng chưa bao giờ vì vậy mà dám nói rằng khinh thường những kiến thức trong trường đại học, thế mà thằng nhãi học ở một ngôi trường vô danh lại trơ trẽn nói rằng những kiến thức trong trường này là vô ích”.
Vừa nói Nhan Hạ vừa nhếch mép cười với Lý Thần, giả bộ nói: “Tôi không phải nói anh đâu, đừng để bụng nhé”.
Mặc dù nói như vậy, nhưng sự giễu cợt và đắc ý trong mắt anh ta thậm chí không thèm che giấu.
“So với bằng tốt nghiệp, tôi coi trọng năng lực và thành tích của một người sau khi bước vào xã hội. Cho dù là đại học Yến Kinh hay đại học Mizuki, hai ngôi trường hàng đầu này đều dạy rằng phẩm chất nhẹ hơn danh lợi”.
Giọng điệu của Lý Thần không hề dao động chút nào vì lời chế giễu ngầm của hai anh em nhà này.
Nghe thấy lời của Lý Thần, sắc mặt của Nhan Hạ trầm xuống.
Anh ta không ngờ rằng Lý Thần lại lấy phương châm dạy học của hai ngôi trường ra để nói.
Nhưng anh ta không thể bác bỏ được.
Phương châm giảng dạy của đại học Mizuki: Hãy có đạo đức và hoàn thiện bản thân.
Chẳng phải coi tư cách đạo đức là quan trọng nhất sao?
Loại đạo lý đương nhiên này đi tới đâu nói mà chẳng hay.
“Biết cách nói lắm”, Nhan Hạ mỉm cười, khóe miệng giật giật, lạnh lùng phun ra một câu.
Em họ của Nhan Hạ - Quan Lâm Lâm liền cau mày, không khách sáo nói: “Đúng là già mồm át lẽ phải, người như anh tôi gặp nhiều rồi, ngày nào cũng nói mấy cái đạo lý để thu hút sự chú ý của người khác thật ra chỉ là một kẻ ngốc mà thôi”.
“Tôi có phải tên ngốc hay không có liên quan gì đến cô không?”, Lý Thần hỏi.
Quan Lâm Lâm nghẹn họng không nói lên lời.
Thấy dáng vẻ khó coi của hai anh em nhà này, Tô Vãn Thanh suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng.
Đối với những kẻ bất lịch sự này, Lý Thần chưa bao giờ chịu thiệt.
“Lý Thần, chúng ta đi thôi, không có gì để nói với bọn họ cả”, Tô Vãn Thanh nói với Lý Thần.
Lý Thần gật đầu, liếc nhìn hai anh em họ một cái, sau đó chuẩn bị rời đi với Tô Vãn Thanh.
Nhưng Quan Lâm Lâm rất không phục, cô ta chưa từng phải chịu thiệt thòi gì làm sao chịu được sự ấm ức này, lập tức đứng chắn trước mặt hai người họ.
“Cậu làm gì vậy?”, Tô Vãn Thanh có chút bất mãn, cau mày nói, giọng điệu không duy trì sự khách sáo như vẻ bề ngoài mà có chút gay gắt.
“Bạn học Vãn Thanh à, chúng ta đều là bạn học mà, thằng cha bên cạnh cậu hoàn toàn không xứng với cậu! Tôi nhìn không nổi nữa mới có ý tốt nói với cậu đấy”, Quan Lâm Lâm hừ một tiếng, nói bằng giọng điệu cao ngạo.
“Có thể theo học MBA, cho dù là năng lực học tập hay bối cảnh gia đình đều phải có nền tảng nhất định, nhưng cậu nhìn thằng ngốc bên cạnh cậu đi, ngoại trừ khoác loác chém gió thì còn có thể làm gì? Yêu đương với anh ta là hạ thấp giá trị của bản thân đấy”.
Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!
Truyện mới hay dành cho bạn
Top Truyện hay nhất
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan | Kiếm Vực Vô Địch | Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi |
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì |
Tổng Tài Tại Thượng | Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực | Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế |
Thánh Thể Bất Phàm | Bắt đầu từ một cái giếng biến dị | Vô Thượng Kiếm Đế |
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ | Bát Gia Tái Thế | Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê | Tử Thần đào hoa | Long đô binh vương |
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia | Thiên Mệnh Kiếm Đạo | Kiếm khách mù |
Hoắc tổng truy thê | Cuồng Long Xuất Thế | Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời |
Huyện lệnh đế sư | Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp | Chàng rể trường sinh |
Binh Vương Thần Bí | Tuyệt Phẩm Thiên Y | Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người |
Tuyệt Thế Dược Thần | Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả | Tiên y ngờ nghệch |
Tuyệt Thế Thần Y | Thiên Nhãn Quỷ Y | Tuyệt Thế Long Thần |
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm | Võ tôn đỉnh cấp | Thần Y Xuất Ngục |
Sát Thần Chí Tôn | Truyền Thuyết Đế Tôn | Khai quang mật sử |
Cao thủ Y võ | Chiến thần Tu La | Thần Chủ Ở Rể |
Chiến Thần Thánh Y | Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn | Đệ nhất kiếm thần |
Đỉnh Phong Võ Thuật | Bố cháu là chiến thần | Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên |
Cửu Thiên Kiếm | Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp | Chàng rể quyền thế |
Y võ song toàn (full) | Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) | Chàng rể cực phẩm - full |
Phá quân mệnh | Xuyên không tới vương triều Đại Khang | Hậu duệ kiếm thần |
Đế Hoàng Mạnh Nhất | Báo Thù Của Rể Phế Vật | Thần y trở lại |
Người Tình Của Quý Tổng | Thiên đạo hữu khuyết | Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ |
XXX | Thái Tử Bụi Đời (full) | Sư phụ tôi là thần tiên |
Đỉnh Phong Thiên Hạ | Thánh Địa Vô Cực | Thần Y Thánh Thủ |
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm | Người chồng vô dụng của nữ thần | Tổ Thần Chí Tôn |
Hôn nhân bất đắc dĩ | Đỉnh cấp rể quý | Tuyệt Kiếm Phá Thiên |