Truyện: Vợ của vua địa ngục - Đồng Đồng (full)

Advertisement

Chương 542: Áp lực

Với thân phận của tôi và Tống Tử Thanh bây giờ, tôi không thể trực tiếp hỏi anh ấy có thích tôi hay không được, anh ấy cũng không thể theo đuổi tôi. Không, không chỉ theo đuổi, dù là bày tỏ cũng không thể! Chúng tôi chính là anh em ruột thịt!

Dù cho Tống Tử Thanh thật sự có tình cảm phương diện đó với tôi cũng chỉ có thể bỏ qua, áp chế, giấu trong bóng tối, không thể phơi bày dưới ánh sáng.

Đồ ăn bưng lên đánh vỡ không khí xấu hổ giữa mấy người chúng tôi. Tống Tử Thanh cũng không làm cái gì dư thừa quá khích nữa, lấy bát của tôi qua bới cho tôi lưng bát cơm. Lúc anh đưa bát cho tôi, bàn tay tôi không cẩn thận đụng phải ngón tay anh nâng bát, hai người đều khế run lên, sau đó rút tay về.

Tôi thoáng nhìn cơm trong bát, cảm giác muốn khóc lại không khóc được.

Trước kia tôi luôn coi Tống Tử Thanh như một người bạn tri kỉ mình có thể ỷ lại, lúc biết anh là anh trai ruột của tôi làm tôi rất vui mừng, vì như vậy chúng tôi có thể càng thêm thân thiết hơn.

Tôi chưa bao giờ nghĩ có một ngày Tống Tử Thanh sẽ đối với tôi… Anh ấy không phải chỉ thích mấy cô nàng ngực to sao? Lúc cứu Tống Tử Thanh ra khỏi Hồ Lô, biết chúng tôi là anh em ruột, tuy anh ấy không vui vẻ ra mặt nhưng cũng không có gì lạ mà? Còn nói tôi là em gái anh ấy thì anh ấy có thể bảo vệ tôi càng tốt hơn.

Có lẽ Tân Tiểu thật sự ảo giác, tôi cũng suy nghĩ quá nhiều. Có lẽ chỉ như Hàn Vũ nói thôi, anh ấy sợ tôi bị Lãnh Mạch bắt nạt nên mới khó chịu như vậy.

Đúng, chính là như vậy, đúng thế…

“Cô Đồng Đồng?” Hàn Vũ kéo tôi về thế giới thực.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta: “Sao cơ?”

“Đồng Đồng cô ngây người cái gì?” Tân Tiểu nói: “Hàn Vũ hỏi cô sao không đi cùng Lãnh Mạch đến ăn cơm. Bằng tính cách dính người của Lãnh Mạch, hận mỗi giây mỗi phút không thể công bố quan hệ của hai người cho toàn thế giới mà cơ hội tốt khoe khoang như đi ăn cơm chung cũng nỡ bỏ qua cơ á? Lại còn mặc cô đi ăn cùng với một người khác phái.”

“Cô cãi nhau với Lãnh lão đại à?” Hàn Vũ nói trúng trọng tâm. “Chỉ có hai trường hợp cô có thể đi ăn với khác phái. Thứ nhất là đại ca Lãnh khám phá hồng trần, chuẩn bị xuất gia làm hòa thượng.

Trường hợp còn lại là anh ấy giận cô, còn là vô cùng nghiêm trọng nữa”

Tôi rầu rĩ gục đầu xống.

“Xem biểu tình này thì tôi đoán đúng rồi đi.

Chậc chậc. Cô Đồng Đồng, sao cô lại bắt nạt đại ca nhà chúng tôi rồi?”

“Tôi không bắt nạt anh ấy, tôi còn chưa nói được mấy câu anh ấy đã..”” Nghĩ đến Lãnh Mạch đang tức giận thì tôi càng ăn không vào, thôi thì lúc về đi tìm anh ấy trước đi, nếu không đêm nay tôi sẽ không ngủ yên.

Thái độ Hàn Vũ so với trước đây thay đổi nhiều. Nếu là lúc trước, anh ta chắc chăn sẽ nói cái gì mà Lãnh Mạch là đại vương, sao tôi có thể giận dỗi Lãnh Mạch, rồi thì tôi nên suy nghĩ cho Lãnh Mạch, không thể chọc giận anh ấy vân vân. Lần này không những không răn dạy tôi mà còn nói giốn nữa.

Thời gian có thể kéo gần khoảng cách của vài người, cũng có thể thay đổi ý tưởng sâu trong lòng một số người.

Tạm thời đội quân của Minh Vương còn chưa đánh lại đây nên nơi này còn xem như an tĩnh.

Trong lúc ăn cơm cùng chúng tôi, Hàn Vũ có nói chuyện Lãnh Mạch bố trí quân lực, cũng không đến mức thần thần bí bí xem chúng tôi như người ngoài che giấu gì cả. Nhưng với chiến tranh mà nói thì tôi dốt đặc rồi, chỉ ngôi một bên ngẩn người, suy nghĩ xem lát nữa nên dõ dành Lãnh Mạch thế nào đây.

Tống Tử Thanh cũng không yên lòng, từ khi Tân Tiểu hỏi ra có phải anh ấy thích tôi không thì suốt bữa cơm anh ấy không hé miệng nói gì nữa, chỉ có Tân Tiểu và Hàn Vũ trò chuyện vui vẻ. Tôi và Tống Tử Thanh đều mỗi người ôm tâm sự lặng yên ăn cơm.

Trong bữa Tống Tử Thanh không ngừng nốc rượu, một chén lại một chén, tôi nhìn cũng đau lòng, thấy anh lại nâng chén lên thì ngăn lại: “Tống Tử Thanh, uống rượu hại thân, anh đừng uống nữa.”

Anh liếc tôi, mắt mơ màng: “So với rượu càng hại anh cũng chịu đựng rồi, vài chén rượu lại tính là gì?”

Tôi giật mình, anh giấy khỏi tay tôi, ngửa đầu dốc chén rượu trắng vào bụng, đặt chén không lên bàn rồi lại rót tiếp một ly đầy, tiếp tục không ngừng tự chuốc mình.

Trong ấn tượng của tôi, Tống Tử Thanh vẫn luôn là một người thông minh cơ trí lại hài hước.

Tuy tính cách tương đối nham hiểm nhưng lúc nào cũng bày ra vẻ mặt tươi cười với người ngoài, hiếm khi uể oải như bây giờ. Tôi muốn hỏi anh làm sao vậy, lời đến bên môi lại không thể thốt ra nổi, ngập ngừng thật lâu cuối cùng lại nuốt xuống.

Anh ấy như vậy chắc chăn là liên quan đến tôi, tôi phải hỏi thế nào đây? Nếu hỏi, tâng giấy mỏng giữa chúng tôi bị chọc mở thì tính sao bây giờ?

Sau này tôi phải đối mặt với anh ấy thế nào cho phải? Cần đối xử với anh ấy bằng loại tình cảm nào?

Tống Tử Thanh như thế làm lòng tôi đau đớn Vô cùng.

Cuối cùng tôi hoàn toàn không thể nói gì cả.

Hàn Vũ không uống rượu, nên rượu trên bàn đều vào bụng Tống Tử Thanh hết. Sau khi ăn xong còn một két bia và mấy bình rượu nặng, Tống Tử Thanh gọi phục vụ tới: “Chỗ còn lại gói vào cho tôi, tôi mang về.”

Giọng anh ấy bây giờ đã nhiễm đầy mùi rượu, phục vụ khó xử nói: “Thưa anh, anh đã uống nhiều rồi, không thể uống nữa”

“Tôi uống hay không còn cần người Minh Giới các người nói à? Minh Giới các người sao thích xen vào việc của người khác thế?” Tống Tử Thanh quát.

Nhân viên phục vụ vội đưa mắt cầu cứu Hàn Vũ.

Hàn Vũ nhìn Tống Tử Thanh, có vẻ đã nhận ra cái gì, lắc đầu với binh lính phục vụ: “Gọi người chuyển chô rượu này đến chỗ anh ấy ở đi.”

Binh lính nghe lệnh Hàn Vũ, nâng rượu rời đi.

Chúng tôi lại gói hai phần đồ ăn, mang về cho Sỉ Mị và Tống Thiên Ngân.

Vốn vào tới Băng Thành, thoát khỏi sự khống chế của Minh Vương phải là chuyện đáng chúc mừng mới phải, nhưng tâm trạng mọi người lại không tốt chút nào, Lãnh Mạch nổi giận, Tống Tử Thanh say rượu, Si Mị cũng hờn dôi bỏ đi, Tống Thiên Ngân hậm hực trong phòng ngủ không ra.

Chuyện của Minh Vương và Tống Lăng Phong làm mọi người áp lực tới cực điểm, dồn nén khó tiêu, lại không ngờ sẽ bùng nổ lúc này.

Tôi cầm hai hộp đồ ăn, thở dài theo sau Tống Tử Thanh rời khỏi nhà ăn.

Hàn Vũ lên tiếng chào chúng tôi, nói còn việc phải làm, Tân Tiểu cũng nói có việc cần theo Hàn Vũ đi, Hàn Vũ cũng không cản cô ấy.

Trước khi đi, Hàn Vũ gọi tôi sang một bên, trộm nhét cho tôi một chiếc lọ nhỏ.

“Cái gì đây?” Tôi kì quái hỏi.

“Thuốc giải rượu.” Hàn Vũ đáp.

Tôi hiểu rõ, Hàn Vũ thật cẩn thận, còn chuẩn bị thuốc giải rượu cho Tống Tử Thanh nữa. Tôi cảm ơn anh ta: ‘Cảm ơn anh”

Hàn Vũ lắc đầu, vỗ vai tôi: “Đừng rối rằm nhiều quá, thuận theo tự nhiên đi, mọi chuyện sẽ tốt lên”

Hàn Vũ nói ý ẩn trong lời, nhưng anh ta không nói rõ, chỉ xoay người dẫn Tân Tiểu rời đi.

Tôi nhìn theo bọn họ đi xa, lại cúi đầu nhìn lọ thuốc trong tay thật lâu.

Cuối cùng tôi nhét lọ thuốc vào túi quần, xoay người đi về phía Tống Tử Thanh.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement