Truyện: Vợ của vua địa ngục - Đồng Đồng (full)

Advertisement

Chương 708: Đã quen cô độc một mình

Nghĩ đến hình ảnh mười tám cộng ở nhà vệ sinh trước đó, mặt tôi lại đỏ dừ, câm cốc nước uống hai ngụm to. Dạ Minh lại quấn lấy tôi truy hỏi, Lãnh Mạch thấy phiên phức, xách cổ áo tôi lên như xách gà con, ném sang bên còn lại của anh. Lãnh Mạch ngồi vào giữa, ngăn tôi và Dạ Minh ra hai bên.

Dạ Minh ra chiều tức giận, xiên một miếng thịt lớn: “Tôi nói này Lãnh Diện Than, anh cũng hẹp hòi thật đấy, tôi với cô ấy chỉ đơn giản là tình đồng chí hữu nghị, anh lo lăng cái quái gì”

“Trước kia một số kẻ cũng có tình đồng chí hữu nghị với cô ấy đó thôi, sau đó thì sao?” Lãnh Mạch đáp lại ẩn ý.

Tôi ngẩn người.

Người anh nói… là Tống Tử Thanh.

Tống Tử Thanh ngồi đối diện chúng tôi. Tôi trộm nhìn anh, lại phát hiện anh cũng đang nhìn tôi. Bốn mắt giao nhau, trong khoảnh khắc ấy cả tôi và anh đều hoảng hốt cùng rời mắt đi.

Chuyện tình cảm, đôi lúc thật sự khiến người ta muộn phiền.

Một bữa ăn đêm này vẫn được coi là hài hòa. Tôi ăn nhiều thịt dê, no căng cả bụng, ôm bụng dựa ghế quan sát những người khác ăn. Đây là một bữa ăn đêm bình tĩnh yên ả rất khó có được. Các đại soái của Lãnh Mạch như phát điên, chúng tôi chỉ uống đồ uống thông thường thế mà họ cũng có thể tranh nhau xem ai uống nhiều hơn. Đồng Sênh cũng muốn chơi cùng, nhưng có lẽ do cảm thấy mình chỉ là trẻ con, quậy phá cùng một đám đàn ông thì có vẻ không ổn lắm nên chỉ ngồi yên tự kiềm chế mình, hai chân vung vẩy ngửa đầu nhìn họ, cười cùng với đám người lớn.

Tống Tử Thanh và Si Mị mỗi người ngồi một bên, im lặng chậm rãi dùng bữa, uống chút rượu vang. Lạ một điều là lân này Dạ Minh lại không gia nhập nhóm các đại soái vui chơi, cũng ngồi ăn rất yên tĩnh Sau đêm nay, không biết đến ngày mai sẽ gặp phải thử thách và nguy hiểm thế nào, không biết rốt cuộc.

tương lai sẽ trở nên ra sao, thậm chí không biết liệu bản thân có thể sống sót trong cuộc chiến tương lai hay không. Việc duy nhất có thể làm bây giờ, có chăng chỉ có hưởng thụ hiện tại, sống tốt hiện tại.

Cơm nửa xong đã là một giờ nửa đêm, tôi, Lãnh Mạch, Dạ Minh lập tức sẽ lên đường.

Lúc trước Bạch Hổ không về vương điện cùng bọn tôi. Hẳn đã đi tìm Chu Tước và Thanh Long, nói là gọi họ tới hỗ trợ. Tôi về phòng trước sửa soạn lại mình, lúc trước bị Lãnh Mạch lăn qua lăn lại ở nhà vệ sinh nên hạ thân cứ dính dấp. Giờ đang giai đoạn chiến tranh, thế mà anh lại chẳng thèm thực hiện tránh thai gì, hi vọng sẽ không trúng số.

Đợi khi tôi sửa soạn xong đi ra, bọn Tống Tử.

Thanh, Si Mị đều đang chờ tiền tôi đi.

“Không cần lo cho tôi, giờ tôi đã không còn yếu đuối nữa” Chưa chờ họ nói gì tôi đã giành lời nói trước.

Dạo gân đây chúng tôi thường xuyên phải tạm thời chia ra hành động, không nói tạm biệt, đó là vì biết nhất định có thể trở về.

Hai người Tống Tử Thanh và Si Mị cũng hiểu ý tôi.

Cả hai xoa xoa đầu tôi, dùng ánh mắt bảo tôi đi đường phải cẩn thận, sau đó thì không nấn ná thêm, lập tức rời đi.

Người hầu nói, Lãnh Mạch và Dạ Minh đã chờ tôi ở tiền viện.

Một mình tôi bước lên mặt đất phủ dày lớp tuyết, đi ra từ hậu viện.

Đồng Sênh đứng dưới bậc thang, ngửa đầu nhìn tôi: “Mẹ nhỏ, mẹ không mang con theo thật sao ạ? Con có thể giúp mọi người mà”

Mấy bông tuyết trắng đậu trên hàng mi đẹp đế của thăng bé, nom dịu dàng hơn hẳn bình thường.

“Đồng Sênh nghe lời, ở lại đây canh giữ tòa thành, không phải mẹ con cũng đang phải tuần tra ở gân đây hay sao? Hôm nay thời gian cập rập không thể đi tìm họ, con hãy đi tìm chị Thúy Hoa, bảo vệ tốt cho chị ấy”

Tôi gạt nhẹ những bông tuyết tríu trên lông mi Đồng Sênh cho thẳng bé.

Đồng Sênh vô cùng hiểu chuyện, sau khi biết tôi sẽ không dân nó theo cũng chỉ hơi phồng má, sau vân gật đầu: “Dạ, con sẽ bảo vệ mẹ thật tốt, đợi khi mẹ nhỏ trở về, Đồng Sênh còn muốn đi theo mẹ nhỏ cùng nhau chinh chiến thiên hạ”

Thăng bé này, đánh nhau tới nghiện rồi à.

Tôi véo gương mặt nhỏ xinh của nó: “Trải qua chiến tranh, con mới biết là trên đời này, hòa bình mới là thứ đáng quý nhất”

Đồng Sênh đưa mắt dõi bóng tôi rời đi, không đuổi theo.

Khi tôi ra đến tiên viện, Lãnh Mạch và Dạ Minh đã chờ sẵn trên lưng ngựa.

Lãnh Mạch nói với tôi: “Chậm chết đi được, may qua đây!

Tôi giâm lên tuyết lạch bạch chạy tới, giày ống lún sâu vào mặt tuyết. Lãnh Mạch ngồi trên lưng ngựa, kéo tôi lên, để tôi ngôi chung một con ngựa với anh.

Các đại soái ra từ biệt anh: “Vương, mọi việc xin phải cẩn thận, nếu có bất cứ việc gì cứ gửi tin tức cho chúng tôi, chúng tôi thê sẽ tới cứu người!”

Lãnh Mạch khế gật đầu.

“Cô gái nhỏ, cô cũng phải chú ý đấy” Hàn Vũ bọc lớp áo còn dày hơn cả tôi: “Không còn quỷ thần, cô phải cẩn thận đấy”

“Ừm, tôi đã biết! Tôi sẽ cố găng!” Tôi thở ra một hơi lạnh buốt, nói xong lại vội vàng rụt đầu vào trong cổ áo len.

Không ai chào Dạ Minh.

Tôi nhìn Dạ Minh xuyên qua cánh Lãnh Mạch.

Dường như Dạ Minh đã quen, bộ dạng dửng dưng không để bụng.

Đã quen một mình, trơ trọi giữa đám đông ồn ã rồi Lãnh Mạch giục ngựa chạy đi.

Dạ Minh cũng nhanh chóng đuổi theo, hai con ngựa nương vào bóng đêm khuya khoắt, chạy ra qua một cánh cổng nhỏ ở phía đông thành, lẩn vào trong rừng rậm.

Trời vào đông thật sự rất lạnh. Tôi rụt người nép sát vào Lãnh Mạch. Có Lãnh Mạch bảo vệ, dù tôi không giữ ngựa cung không thể ngã xuống.

Sau đó tôi thấy mệt, dựa vào lông ngực anh ngủ thiếp đi. Dù sao khoảng cách từ thành Minh Vương tới Băng Thành cũng không hề ngắn, không thể đến ngay trong một chốc một lát được.

Khi tỉnh giấc, tôi đã không còn trên lưng ngựa, tuy vậy người thì vân dựa nguyên vào lông ngực Lãnh Mạch.

“Đây là đâu?” Tôi dụi mất.

Lãnh Mạch dựa vào thân cây, trước mặt là một đống lửa nhỏ, cánh tay làm gối đầu cho tôi: “Được nửa đường thì dừng lại nghỉ ngơi. Em ngủ cứ như heo vậy”

Tôi ló đầu ra khỏi lông ngực anh. Chúng tôi đang ở trong một cánh rừng nhỏ, chân trời dân hửng, hai con người ăn cỏ ngay bên, Dạ Minh dựa vào một cây khô khác phiu phiu ngủ.

“Anh có muốn ngủ một lúc luôn không?” Tôi hỏi Lãnh Mạch.

“Từng ngủ rồi.” Lãnh Mạch nhìn tôi chằm chặp.

“Anh nhìn em làm gì?” Tôi ngại quá luôn rồi.

“Nhìn người phụ nữ của mình thì sao hả? Không cho nhìn à?” Anh trừng tôi.

Nhất thời tôi không đáp được lời nào, đành phải đổi chủ đề: “Đúng rồi, sao mãi mà chẳng thấy Tân Tiêu của phòng tư pháp vậy?”

“Tại vì khi em cắt cổ tay, cô ấy đã mang theo của phòng tư pháp và cả những người tới nương nhờ vì các trưởng lão của phòng tư pháp rời đi, nói là muốn tìm con đường khác để đánh bại Lạc Nhu”

Thì ra là vậy, thảo nào lính của Lãnh Mạch lại ít đi nhiều như thế.

“Nhưng bây giờ lại nghe nói hình như cô ấy và những người kia đã đi tìm Ác Ma Chi Vương giúp đỡ rồi, ngay sau khi chúng ta rời đi” Lãnh Mạch nói thêm.

“Tìm Ác Ma Chi Vương? Ác Ma Chi Vương hắn sẽ không giúp họ chứ…

“Tất nhiên là không, có khi còn lấy mạng họ nữa”

Người của phòng tư pháp không thân thiết gì với Ác Ma Chi Vương, hơn nữa trước kia hai bên còn là đối thủ một mất một còn, Tân Tiêu có thể liều lĩnh đi tìm Ác Ma Chỉ Vương, kể cũng được coi là dũng cảm.

“Vậy anh không có hành động gì hết hay sao?

Không chiêu mộ lại bọn họ à?” Tôi hỏi Lãnh Mạch.

Lãnh Mạch nhìn tôi, khép mắt nghỉ ngơi: “Tôi đã phái nhóm Hoàng Tuyền đi tìm Ác Ma Chi Vương trước đó, bảo Ác Ma Chi Vương đuổi bọn họ đi, nhân tiện bảo đảm cho an toàn tính mạng của họ. Bọn họ không còn con đường nào khác, lại nghe nói chúng ta thăng trận, tất nhiên sẽ quay về nương nhờ”

. Lãnh Mạch quả là Lãnh Mạch, cân nhắc toàn diện, ra tay nhanh chóng, tính toán sâu quá là sâu.

“Tuyết dừng rồi” Tôi nhìn trời, câm nín.

Ngay trong nháy mắt ấy, đột nhiên có sát khí tiến tới gần.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement