Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)

Advertisement

Lúc này Bạch Thư Hân mới nhớ ra, cô ấy lập tức giải thích: "Anh ấy là hàng xóm của cháu, cũng là đồng nghiệp nữa, cho nên tới nhà cháu ăn cơm, chỉ có vậy thôi. Chú thím, sự việc không như chú nghĩ đâu, chú xem trong nhà cháu cũng không có đồ dùng của nam giới nào, có đúng không?"
Bạch Hiếu lập tức nhìn một vòng, thì phát hiện đúng là không có đồ đạc của đàn ông, lúc này mới yên tâm.
"Thật sao?" Ông ta vẫn hỏi thêm một câu.
Ôn Thành lập tức giải thích: "Đúng vậy ạ, cháu sống ở cách vách, cháu là Thư Hân là đồng nghiệp."
Bất ngờ gặp được trưởng bối của Bạch Thư Hân, Ôn Thành căng thẳng chết đi được, suýt thì nói lắp.
Nhưng nghĩ đến những lời mà Bạch Thư Hân từng nói, chú cô ấy ghét nhất là người nói lắp ba lắp bắp, anh ta sợ đến nỗi đầu lưỡi lập tức thẳng luôn.
Sức mạnh của nỗi sợ là vô cùng.
"Thư Hân, có dép lê không?"
"Không có, chú vào đi, dù sao thì cháu cũng không cởi dép đâu." Bạch Thư Hân tùy tiện nói.
"Ai bảo là không cởi? Vừa nãy tôi đã cởi đấy!" Ôn Thành nói, sau đó anh ta lấy ra dép lê sạch từ trong tủ giầy ở bên cạnh, rồi nói: "Hai người đi cái này đi."
"..."
Vợ chồng Bạch Hiếu lập tức nhìn anh ta với ánh mắt kỳ lạ.
Tại sao anh ta hiểu rõ đồ vật trong nhà Bạch Thư Hân thế.
Bạch Hiếu đang định hỏi, nhưng lại bị bà Bạch ngăn lại.
"Ông mau thay dép đi."
Bạch Hiếu ngậm miệng, thay dép đi vào nhà.
"Chú thím đã ăn cơm chưa? Cháu và Ôn Thành đang chuẩn bị ăn xong, hay là hai người cũng ăn một ít đi."
"Bọn chú ăn..."

Bạch Hiếu vốn định bảo là ăn rồi, dù sao cũng đã muộn thế này rồi, bọn họ tính qua thăm rồi về luôn.
Không ngờ bà Bạch đã cản ông ta lại, bà Bạch nói: "Cũng được, đồ ăn vừa nãy thím đã tiêu hóa hết rồi, thím và chú cháu ăn thêm một ít nhé."
"Thư Hân, bàn cơm này không phải là cháu nấu đấy chứ? Cháu giỏi nấu ăn như này từ lúc nào vậy?"
"Là Ôn Thành nấu đấy ạ, cháu ốm, cho nên anh ấy tới thăm cháu."
"Thế à? Không nhìn ra đấy, con trai bây giờ còn biết nấu ăn giỏi thế này, chú cháu dầu trong bếp đổ ra cũng không biết lau."
"Thím quá khen, cháu đi lấy bát đũa cho hai người."
"Tôi lấy cho." Bạch Thư Hân đứng lên, nhưng lại bị anh ta ngăn lại.
"Cô cũng không thường xuyên vào bếp, có khi bát đũa để đâu cô cũng không biết. Dù sao cũng toàn là tôi cất, tôi đi lấy cho."
Sau đó, Ôn Thành đi vào phòng bếp, rồi cầm ra hai bộ bát đũa, sau đó múc cho bọn họ mỗi người một bát canh.
Sau khi bà Bạch ăn canh xong, bà ấy khen Ôn Thành hết lời.
"Ôn Thành à, cháu có phải là người bản địa không? Nghe khẩu âm của cháu, hình như không giống lắm."
"Trước đây nhà cháu ở Kinh Đô, từ lứa bố cháu chuyển công việc làm ăn đến Manleton nước Y, thì bây giờ cả nhà cháu đang sống ở bên đó. Bây giờ, cháu đang làm việc ở tập đoàn J.C, cháu sống ở bên này."
"Thế bình thường chắc chắn là cháu rất quan tâm đến Thư Hân nhà thím nhỉ? Tuy con bé là con gái, nhưng cẩu thả, nhiều lúc chẳng cẩn thận gì cả!"
"Mặc dù có một chút, nhưng cũng còn may, năng lực làm việc của cô ấy rất tốt, quản lý thường xuyên khen cô ấy đấy ạ!"
"Thật à? Thư Hân chưa bao giờ nói với bọn thím á. Đúng là lớn rồi, càng ngày càng không gần với trưởng bối nữa."
Một bữa cơm, cơ hồ toàn là bà Bạch nói chuyện với Ôn Thành.
Bạch Thư Hân cứ có cảm giác bầu không khí là lạ, hình như sự việc đang phát triển theo một hướng kỳ lạ rồi.

Ánh mắt của thím cô ấy hoàn toàn là kiểu mẹ vợ nhìn con rể, này là sao vậy?
Khó khăn lắm bữa cơm này mới kết thúc, Ôn Thành còn rửa bát xong mới về.
Trước khi đi, anh ta còn dặn Bạch Thư Hân buổi tối trước khi đi ngủ nhớ uống thuốc, thuốc đã chuẩn bị rồi và để ở bên cạnh giường.
Sau khi Ôn Thành đi về, bà Bạch không nhịn được hỏi: "Cậu bé này và cháu thật sự chỉ là quan hệ đồng nghiệp thôi à?"
"Vâng."
"Đồng nghiệp cái con khỉ, thằng nhóc đó rõ ràng có tâm tư khác."
Bạch Hiếu nói.
"Cháu xem, một ông lão thô kệch như chú cháu còn nhận ra, cháu còn không nhìn ra sao? Không thích cháu, người ta có thể quét nhà nấu cơm cho cháu, có thể quan tâm cháu ốm thế nào sao? Người ta có thể khen cháu liên tục trên bàn cơm, phản bác mọi khuyết điểm của cháu sao?"
"Đúng là anh ấy thích cháu, nhưng anh ấy thiếu nhạy bén, bản thân hoàn toàn không biết."
"Người ta không biết, cháu cũng đã thăm dò rõ rồi còn giả bộ hồ đồ à? Trong lòng cháu không rõ sao? Thế cháu nghĩ như thế nào?"
Bà Bạch vội vàng hỏi.
Bà ấy thấy chàng trai này, mọi thứ đều tốt.
Diện mạo tuấn tú, dáng vẻ đường hoàng, người cũng cao, trắng trẻo sạch sẽ, vừa nhìn là biết đây là người nhã nhặn lịch sự.
Ăn nói tao nhã, vả lại còn biết nấu cơm, bây giờ đi đâu tìm người đàn ông tốt như thế đây?
"Cháu... cháu chẳng nghĩ thế nào cả, cháu chỉ coi anh ấy là bạn, cháu cũng không muốn làm rõ ra."
Bạch Thư Hân đau đầu nói, cô ấy sợ sau khi làm rõ, thì đến cả làm bạn cũng không làm được.
Anh ta càng đối xử tốt với mình, thì cô ấy càng thấy mình có tội.
"Trong lòng cháu vẫn còn Lệ Nghiêm, đúng không?" Bạch Hiếu hỏi thẳng luôn.

Ông ta vừa nói ra lời này, căn phòng rơi vào một mảnh im lặng.
Sắc mặt Bạch Thư Hân tái nhợt, ánh mắt ảm đạm.
Bà Bạch tức giận lườm ông ta một cái, sau đó không hề khách khí huých cánh tay ông ta.
"Ông đi ra ngoài đợi tôi, tôi và Thư Hân có vài lời cần nói với nhau."
"Chuyện con gái mấy người thật là phiền phức, biết rõ tình cảm không có kết quả thì từ bỏ sớm đi, hại người hại mình."
"Ông không nói sẽ chết à!"
Bà Bạch mắng.
Bạch Hiếu quay người đi ra ngoài.
"Cháu đừng nghe chú cháu nói linh tinh, ông ấy thế đấy, bụng dạ thẳng thắn, trên quan trường cũng đắc tội không biết bao nhiêu người rồi. Thím thấy chức thượng tướng của ông ấy cũng không làm lâu nữa đâu, sớm muộn cũng có ngày bị đè xuống."
"Thật ra... chú nói không sai, biết rõ tình cảm không có kết quả thì nên sớm từ bỏ. Cháu cũng đã từ bỏ rồi, nhưng mà trong lòng không thoải mái mà thôi. Cháu sẽ không quấn lấy Lệ Nghiêm nữa, cháu cũng sẽ chúc phúc cho anh ấy là Cố Yên. Nhưng mà.. cháu vẫn chưa nghĩ đến chuyện phát triển một đoạn tình cảm mới."
"Đứa bé Lý Toàn trước đấy, thím không thích, thím không thích cháu tìm một quân nhân. Khó khăn lắm cháu mới đi trên con đường mà cháu thích, đừng tìm một người đàn ông còn vòng quay lại nữa. Thím thấy thằng bé Ôn Thành này rất được, thằng bé nghe lời cháu răm rắp, tốt biết mấy?"
"Tất nhiên, nếu cháu không muốn thì thím cũng không ngăn cháu, nhưng mà thằng bé nhà người ta khá ngốc, cháu đừng bắt nạt người ta."
"Cháu không bắt nạt, cháu cũng hết cách á, cháu cũng không dám nói nặng với anh ấy, sợ làm tổn thương anh ấy."
Bạch Thư Hân khó khăn nói, đến bây giờ cô ấy vẫn canh cánh trong lòng chuyện lần trước.
May mà anh ta không rõ, cô ấy cũng không từ chối rõ, sợ lặp lại vết xe đổ.
"Thế cháu vẫn quan tâm thằng bé à?"
Quan tâm...

Đúng là quan tâm, những việc mà Ôn Thành làm cho cô ấy, cô ấy đều rõ ràng, con người không phải cỏ cây, sao vô tình được?
Anh ta rất tốt với cô ấy, nguy nan ập tới, anh ta luôn chạy đến trước mặt cô ấy đầu tiên, thà là mình bị đánh đến nỗi gần chết, cũng sẽ không để cho cô ấy chịu một tí tổn thương nào.
Trèo ban công nguy hiểm như thế, anh ta cũng dám xông qua, cũng khong biết anh ta lấy đâu ra cái gan đó.
Cô ấy cũng biết mềm lòng, nhưng mềm lòng không phải là tình yêu.
Huống hồ, cô ấy muốn người đàn ông đủ mạnh mẽ, Ôn Thành của hiện tại rõ ràng là không phù hợp.
Cô ấy... đang cố gắng tìm một người, để anh ta kế tiếp Lệ Nghiêm, lấp lại chỗ trống trong lòng, đến cả bản thân cô ấy cũng chưa nhận ra sự tồn tại của vấn đề này.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement