Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)

Advertisement

"Có việc gì không?"

"Tôi muốn xin lỗi cô, cô đừng giận tôi, được không?"

"Nếu tôi bảo không được thì sao?"

"Thì ngày mai tôi nấu cơm cho cô, làm quà xin lỗi."

"Thế nếu tôi tha thứ cho anh rồi thì sao?"

"Tôi rất vui, ngày mai tôi cũng sẽ nấu cơm cho cô ăn."

Bạch Thư Hân nghe thấy những lời này thì không kìm được bật cười.

"Cô cười rồi, vậy chắc là không sao rồi." Ôn Thành cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Ngủ đi, tôi mệt rồi."

"Ừm, chúc cô ngủ ngon."

Ôn Thành cúp điện thoại, sau đó nhanh chóng đi vào giấc mơ đẹp.

Ngày hôm sau, Bạch Thư Hân thức dậy đi xuống tầng, Bạch Hiếu say ghê lắm, vẫn chưa dậy.

"Thím, thím nấu gì đấy? Thơm quá!"

"Không phải thím nấu đâu, là Ôn Thành cứ giúp thím đấy, thím ngăn cũng không ngăn được."

Bạch Thư Hân đi tới phòng bếp, nhìn thấy Ôn Thành đang rán bánh, cô ấy nói: "Anh cũng biết nấu món sáng kiểu Trung à?"

"Nhà tôi rất ít khi ăn đồ tây, cho nên món trung bình thường tôi đều biết làm hết. Cô ngồi xuống đi, sắp được ăn rồi."

Ôn Thành thật sự là nói được làm được, anh ta muốn làm đồ ăn ngon cho cô ấy, anh ta làm rất cẩn thận.

Vốn dĩ hôm nay là bọn họ phải đi rồi, nhưng không ngờ bà Bạch không cho, nói là hiếm khi đúng dịp cuối tuần, ở lại nhà hai ngày đi.

"Tôi ở thì cũng được, anh cũng được hả?"

Dù gì cũng là một người ngoài mà? Tùy ý thế hả?

"Chú cháu thích cậu ấy, còn xưng huynh gọi đệ rồi cơ, ở lại đây hai ngày cũng có sao. Lát nữa cháu đi mua thực phẩm với thím, cháu xách làn cho thím."

"Cháu cũng đi, cháu thường xuyên đi chợ."

"Vậy à? Thế thì cùng đi đi! Tóm lại thím không phải đi một mình rồi."

Thế là ba người đi ra ngoài, Bạch Thư Hân vốn không muốn đi theo, nhưng lại bị bà Bạch lôi đi.

Bà Bạch thường xuyên đi chợ ở gần đây, cho nên gặp khá nhiều người quen.

"Bà Bạch, bà dẫn cháu gái tới mua rau à? Vị này là..."

"Bạn của Thư Hân, tới nhà làm khách."

"Ồ! Là cháu rể à! Chúc mừng chúc mừng!"

"Thư Hân thật là có phúc, tìm được một người bạn trai đẹp trai như này, có tiền đồ đấy!"

"Cháu rể nhà bà tốt thật đấy, còn đi cùng bà đi mua thực phẩm nữa, vừa nhìn là biết đây là người có hiếu."

"Đâu có đâu!"

Bà Bạch cũng không giải thích, trái lại nghe bọn họ cứ luôn mồm gọi "cháu rể", trong lòng bà Bạch cũng vui mừng.

Bạch Thư Hân định giải thích, nhưng lại bị Ôn Thành ngăn lại.

"Bây giờ cho dù cô không diễn với tôi cũng không được, đoán chừng hàng xóm láng giềng đều không dám giới thiệu đối tượng cho cô nữa đâu."

"Anh... anh im miệng cho tôi!"

Bạch Thư Hân bực mình trừng mắt rồi giẫm lên giày anh ta một cái.

Ôn Thành lập tức nhíu mày, nhưng lại cố nhịn đau, không kêu đau.

Cuối cùng, lại là Bạch Thư Hân mềm lòng, thu chân.

"Tôi biết... cô thương tôi mà."

Giọng anh ta hơi trầm thấp, xem ra là vừa nãy đau lắm.

"Anh mơ đi! Anh mua rau của anh, xách giỏ của anh đi!"

Bạch Thư Hân không khách khí nói.

Buổi trưa, khi về đến nhà, Bạch Hiếu đã dậy rồi, ông ta vẫn còn đau đầu.

Ông ta thấy Ôn Thành chẳng bị sao cả, liền biết là thằng nhóc này cố tình nhường mình, e là ván cờ trước cũng vậy.

Mặc dù trong lòng Bạch Hiếu có hơi không thoải mái, không cam tâm thua một thằng nhóc, nhưng mà lại cũng thua tâm phục khẩu phục, đứa nhỏ này đúng là càng nhìn càng thích, nếu mà có thể thành đôi với Thư Hân nhà ông ta thật thì sau này ông ta có xuống suối vàng cũng có thể ăn nói với anh cả và chị dâu mình rồi.

Phụ nữ bận rộn làm việc ở trong bếp, còn hai người đàn ông thì ở trong thư phòng pha trà luận đạo.

Không ngờ Ôn Thành đọc sách rất phức tạp, cũng có cái nhìn rất tinh tế, đối với sách về phương diện quân sự và chính trị cũng rất hứng thú.

Vậy mà còn nói chuyện ăn ý với ông ta nữa cơ.

Bạch Hiếu không khỏi xúc động muôn phần, ông ta vỗ vai anh ta rồi nói: "Nếu cậu mà gặp tôi sớm hơn, tôi nhất định sẽ tiến cử cậu tham gia quân ngũ! Một thời gian sau, chắc chắn cậu sẽ có thành tựu của riêng mình."

"Chú... cháu không được đâu, hồi nhỏ cháu bị bệnh nặng, cơ thể rất yết ớt, sợ là không thể làm bộ đội."

"Đừng nghĩ bộ đội chúng tôi cao to thô kệch, chúng tôi cũng cần nhân tài chỉ huy, ví dụ như tham mưu trưởng các kiểu. Cậu thông minh, là một nhân tài!"

"Cảm ơn chú đã khen, cháu không làm bộ đội, cháu nghĩ cháu cũng có thể có thành tựu ở phương diện khác."

"Điểm này thì tôi tin, cậu không phải là vật trong ao. Nhóc à, chúng ta thương lượng một chút, nếu cậu không làm cháu rể của tôi, chi bằng chúng ta kết nghĩa, thế nào?"

"Cái này..."

Ôn Thành không ngờ Bạch Hiếu lại phóng khoáng vậy, như thế này thật sự tốt sao, có phải khoảng cách lớn quá rồi không?

"Nhưng mà tôi vẫn mong cậu làm cháu rể tôi, nhóc à... cậu có thích Thư Hân nhà chúng tôi không? Thư Hân nhà chúng tôi xinh xắn, dáng người cũng đẹp, gia thế học vấn cũng đề rất tốt, hai nhà cũng xem là môn đăng hộ đối. Đương nhiên, đứa cháu gái này của tôi tính tình không tốt lắm, từ nhỏ đã được chiều hư, cậu phải khoan dung nhiều."

Ôn Thành nghe thấy lời này, trái tim hung hăng run lên.

Anh ta có thích Bạch Thư Hân không?

Vừa nghĩ tới vấn đề này, hai má anh ta đỏ lên, cổ họng như nghẹn cái gì đấy, thế mà không nói nên lời.

"Cháu... cháu không biết..."

Anh ta bật ra vài chữ, có chút mờ mịt.

Anh ta chưa yêu đương bao giờ, còn không biết thích là gì cơ...

Nhưng có một điểm anh ta rất chắc chắn, anh ta tán thưởng cô gái như Bạch Thư Hân, tuy bề ngoài thoạt nhìn cao to thô kệch, nhưng trên thực tế nội tâm lại dịu dàng tinh tế, cũng là một cô gái cần người khác bảo vệ mà thôi.

Trước giờ anh ta luôn coi cô ấy là một cô gái, anh ta mãi mãi ghi nhớ buổi tối say rượu hôm đó, cô ấy chật vật khóc lóc, hỏi người khác tại sao không cần mình...

Chắc hẳn trong lòng cô ấy có người mình thích rồi nhỉ, chỉ có điều người đó không phải là anh ta.

Anh ta cũng chân thành hy vọng, Bạch Thư Hân có thể tìm được một người mà mình thích, đối phương cũng thích cô ấy, hai người chung sống vui vẻ.

"Chuyện tình cảm sao có thể không biết cơ chứ? Thích chính là thích, không thích chính là không thích, làm gì có kiểu đáp án không biết chứ?"

"Cô ấy không thích cháu, cũng không xem trọng cháu, cô ấy sẽ tìm được người tốt hơn, cháu không được..."

Anh ta tự phủ định bản thân.

Anh ta chỉ có hai tháng ngắn ngủi, sau khi kết thúc thì phải quay về nhà họ Ôn kế thừa gia nghiệp.

E rằng sau này anh ta sẽ phải ở Manleton luôn, bố mẹ Bạch Thư Hân đều đã qua đời, bao nhiêu năm nay luôn trưởng thành ở nhà chú.

Bên trên còn có một anh trai quân y, chắc chắn sẽ không cho cô ấy lấy chồng xa.

Huống hồ... người gầy yếu như mình, làm sao Bạch Thư Hân coi trọng được.

Người mà cô ấy muốn tìm, chắc chắn là người có thể che chở cho cô ấy cả đời, mình... thôi đi.

Đừng làm người ta lỡ dở, cũng đừng khiến cho mình lún sâu vào.

Anh ta khẽ lắc đầu, ánh mắt ảm đạm đi vài phần.

Bạch Hiếu thấy anh ta như thế, cũng không tiện nói thêm gì nữa, dù sao thì chuyện tình cảm cũng cần bản thân tự nắm lấy, người khác mãi mãi không thể đưa ra quyết định thay cho anh ta.

Mặc kệ anh ta và Bạch Thư Hân có ở bên nhau hay không, mình cũng không thiệt, tóm lại người anh em này, mình nhận định rồi, thật là quá ăn ý luôn.

"Uống trà uống trà!" Bạch Hiếu chuyển đề tài, hận không thể kết bái huynh đệ với anh ta ngay bây giờ!

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement