Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)

Advertisement

Anh ta quay lại tìm tớ để báo thù, trách tớ lúc trước đã quá độc ác với anh ta..."

Bạch Thư Hân nói, tâm trạng cô ấy rất phức tạp.

"Thế chúng ta còn chờ gì nữa, mau đưa anh đến bệnh viện rồi thôi miên lần nữa thôi!"

Cô sốt ruột nói.

Cô mua đồ ăn tới thì phát hiện cửa nhà chưa đóng, cô liền đẩy cửa ra đi vào, thì phát hiện động tĩnh ở phòng ngủ.

Cô vừa nghe thấy giọng nói hung ác kia, thì biết ngay người bên trong căn bản không phải Ôn Thành, mà là nhân cách thứ hai bệnh thần kinh đó.

Bạch Thư Hân nghe thấy vậy, cô ấy khẽ lắc đầu.

Cách này căn bản là chỉ trị được phần ngọn không trị được phần gốc.

Đối với nhân cách phân liệt, chưa có nghiên cứu y học nào có thể chứng tỏ là thôi miên đã thành công, anh ta sẽ không xuất hiện lại nữa.

Lần này chính là ví dụ rõ nét nhất, anh ta vẫn sẽ đi ra!

Sau này anh ta vẫn sẽ tới trả thù, như thế thì chẳng thà làm luôn cái kết ngay hôm nay đi.

"Hôm nay không ăn lẩu nữa, cậu về trước đi, chuyện này cậu giữ bí mật giúp tớ, để tớ giải quyết."

"Anh ta rất nguy hiểm, cậu một cô gái thì giải quyết thế nào? Tớ gọi điện cho Cố Gia Huy..."

"Đừng, lúc trước là tớ có lỗi với anh ấy, tớ nhận ra rồi. Minh Tâm, coi như tớ xin cậu, chuyện này để tớ xử lý, cậu đừng nói cho Cố Gia Huy biết, được không?"

Cô ấy xuống nước, dùng từ "xin" rồi, khẩn thiết như thế.

Bạch Thư Hân rất hiếm khi dùng từ "xin" với người khác.

Cô lập tức á khẩu, lời nói đã đến bên môi rồi lại không nói được một chữ nào, cuối cùng cô chỉ có thể cứng ngắc gật đầu.

Ngoại trừ đá dép ra, cô cũng không biết còn có thể làm cái gì nữa.

"Nếu... cậu xảy ra chuyện gì thì sao?"

"Tớ sẽ không xảy ra chuyện đâu, cậu tin tớ được không?"

"Không tin, tớ không dám lấy tính mạng cậu ra đùa, nếu cậu mà có mệnh hệ gì, tớ sẽ dằn dặt tự trách cả đời."

Hứa Minh Tâm buồn bã nói.

Bạch Thư Hân ôm cô ấy rồi nói: "Tớ sẽ không có chuyện gì đâu, tớ có thể bảo đảm với cậu. Tớ cũng có thể đối phó được, tớ có dùi cui điện, phun sương phòng sói, súng đạn keo, tớ có những thứ này để phòng thân đó, cậu yên tâm được rồi chứ?"

Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, cô vẫn lắc đầu, cảm giác an toàn quá nhỏ.

Nhân cách này thật sự chính là quả bom hẹn giờ.

"Cậu không được lựa chọn!"

Bạch Thư Hân bất đắc dĩ nói, sau đó cô ấy kéo cô ra khỏi phòng, rồi đóng cửa ngoài.

"Cậu không được nói chuyện này cho Cố Gia Huy biết, nếu không tớ sẽ giận đấy. Minh Tâm à cậu về đi, tớ sẽ báo bình an cho cậu."

Hứa Minh Tâm đứng ở cửa, cô không dám nói cho Cố Gia Huy biết, cô cũng không muốn đi về.

Nếu bên trong mà xảy ra chuyện gì, mình còn có thể lập tức gọi nhân viên quản lý tầng dưới giúp cô ấy.

Cô ngồi xổm dưới sàn, yên lặng chờ.

Đúng là Bạch Thư Hân có những đồ đó để phòng thân, nhưng lại chưa dùng bao giờ.

Cô ấy tìm sợi dây thường, rồi trói chéo tay anh ta ra sau lưng vào trên ghế.

Cô ấy không biết lần này người tỉnh lại là Ôn Thành hay là A Thành.

Cô ấy hắt một chậu nước lạnh, Ôn Thành tỉnh lại, ánh mắt mơ màng, sau đó nhìn thấy Bạch Thư Hân, anh ta rất kinh ngạc, anh ta nhíu chặt chân mày: "Thư Hân? Tôi... sao tôi lại ở đây? Tôi về đây lúc nào vậy?"

"Ôn Thành à?"

Bạch Thư Hân gọi một tiếng thăm dò, cô có hơi không chắc chắn.

Vừa nãy, A Thành đã lừa cô ấy một lần rồi, không phải sao?

"Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Là.... nhân cách kia đã xuất hiện rồi sao?"

Anh ta nhíu chặt chân mày và ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.

"Anh có nhớ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì không?"

"Tôi chỉ nhớ tôi đang thị sát ở công trường, nhưng không cẩn thận bị đồ đập trúng.... chuyện sau đó tôi không biết, có phải nhân cách thứ hai đã xuất hiện rồi không?"

"Tôi có làm cô bị thương không?" Anh ta vội vàng truy hỏi, rồi nhìn Bạch Thư Hân với vẻ mặt đầy lo lắng.

Cô ấy nghe thấy lời này, mới thở phào một hơi, cô ấy tiến lên cởi trói cho anh ta.

Cô ấy vừa cởi vừa nói: "Anh sắp dọa tôi sợ chết khiếp rồi đấy, anh có thể chăm sóc tốt cho bản thân được không, lần nào cũng làm người ta lo lắng. Đúng là nhân cách thứ hai đã xuất hiện, vừa tới không lâu..."

"Anh có làm gì cô không?"

Làm gì...

"Không, chưa làm gì hết, anh ta chỉ tức giận mà thôi."

Cô ấy bất đắc dĩ nói, sau đó cô cởi hết dây trói cho anh ta.

"Vậy sao? Thư Hân, cô không thành thật, sao cô không nói cho tên phế vật đó biết, vừa nãy chúng ta đã lên giường rồi?"

Giọng nói tà mị này vừa vang lên, trong lòng Bạch Thư Hân lộp bộp một chút, cô ấy lập tức ý thức được tính nghiem trọng của tình hình.

Cô ấy muốn đảo tay khống chế anh ta, nhưng đã muộn rồi.

A Thành nhanh chóng đứng lên, rồi nhảy ra khỏi ghế, giữ lấy hông cô ấy, sau đó đặt cô ấy lên bàn ăn, đè xuống.

"Cô không ngoan.... tôi và cô đã làm chuyện thân mật không gì bằng như vậy rồi, sao cô không nói cho anh ta biết?" Anh ta nhếch khóe môi, trông có chút tà nịnh quỷ dị.

Anh ta cởi áo khoác của cô ấy ra, lộ ra quần áo bị xé rách không chịu nổi ở bên trong, làn da trắng nõn, xúc cảm tinh té, đúng là một bảo vật.

"Tôi vẫn bị anh lừa."

Lần này Bạch Thư Hân không có nóng nảy, trái lại cô ấy vô cùng bình tĩnh, và nói với vẻ hơi thất vọng.

"Ngã một lần khôn hơn một chút, hình như cô chưa rút ra được bài học. Sao lần này cô không giãy dụa phản kháng nữa, có phải cô định phục tùng tôi đúng không?"

"Phải."

Cô ấy cắn môi, bật ra một chữ.

A Thành nghe thấy lời này, bàn tay đang làm loạn bỗng dừng lại.

Anh ta nhíu chặt chân mày, rồi nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.

Vậy mà cô ấy là bảo phải ư?

"Sao anh không tiếp tục nữa? Chẳng phải anh muốn trừng trị tôi, muốn tôi sao? Tôi không phản kháng, anh có thể muốn tôi."

"Cô có biết mình đang nói cái gì không?"

Lần này đến lượt A Thành không chắc rồi. "Biết, anh hận tôi, anh muốn trừng phạt tôi, cho nên anh dùng cách thức biến thái như này. Anh muốn chơi tôi như thế nào, trói tôi lại rồi đánh tôi, hay là muốn bóp chết tôi? Anh muốn làm gì cũng được. Anh càng tàn nhẫn vơi tôi, tôi càng có thể phân biệt rõ sự khác biệt giữa anh và Ôn Thành. Anh luôn miệng nói yêu tôi, nhưng

anh luôn đối xử tàn nhẫn với tôi như này..."

"Tôi đối xử tàn nhẫn với cô ư? Bạch Thư Hân, là cô đối xử với tôi quá độc ác tuyệt tình, tôi tin tưởng cô như thế, cô lại cho tôi một kích trí mạng."

"Xin lỗi..."

Bạch Thư Hân đau khổ nhắm mắt lại, hàng mi đẫm lệ.

Cô ấy muốn nói với anh ta câu này từ rất lâu rồi.

Sau khi anh ta biến mất, cô đã buồn một thời gian rất dài, biết rõ sự tồn tại của nhân cách thứ hai là một loại trạng thái bệnh, nhưng cô ấy lại thật sự coi A Thành như một người độc lập.

Vì vậy cô ấy cảm thấy mình đã làm cái chuyện vô cùng có lỗi.

Ba chữ này vừa được nói ra, thân thể cao lớn của A Thành ngẩn ra.

Anh ta nhìn Bạch Thư Hân với ánh mắt phức tạp, vẻ tàn khốc bên trong đôi mắt dần lui đi.

"Tại sao cô lại nói xin lỗi tôi?"

Giọng nói lạnh lẽo bình tĩnh khàn khàn của anh ta vang lên.

"Anh muốn nghe à? Vậy anh thả tôi ra trước, đừng đùa giỡn lưu manh trên người tôi."

"Cô lại dám nói điều kiện với tôi ư? Cô lầ người phụ nữ của tôi, tôi nằm sấp trên người cô thì sao?"

A Thành nổi nóng nói.

"Không nghe thì thôi."

Bạch Thư Hân bĩu môi, giờ phút này cô ấy cũng không sợ nữa, bình đã nứt còn vỡ, cứ để thế đi.

A Thành nghe thấy lời này, anh ta tức đến nỗi nổi giận đùng đùng, nhưng anh ta lại không làm gì được, chỉ có thể chậm rì rì xuống khỏi người cô ấy, rồi ngồi vào ghế ở bên cạnh, hai chân bắt chéo.

Cô ấy cũng ngồi dậy, ngồi luôn trên bàn ăn, đung đưa chân.

Hai người làm gì còn dáng vẻ giương cung bạt kiếm vừa nãy nữa đâu?

"Nói, sức nhẫn nại của tôi có hạn." A Thành không kiên nhẫn nói.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement