Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)

Advertisement

Mặc dù ngoài mặt A Thành không vui, nhưng hô hấp cũng dần trở nên căng thẳng, bởi vì câu "tôi xin lỗi" cô ấy nói nhỏ nhẹ kia làm cho linh hồn của anh ta cũng run nhè nhẹ.

Ánh mắt nóng rực của anh ta dừng trên người cô ấy, giống như là muốn nhìn thấu lòng cô ấy vậy.

Cô ấy xin lỗi thật lòng, hay là xin lỗi mình cho có lệ, anh ta không biết.

Bạch Thư Hân hít thở sâu một hơi, lấy dũng khí rồi nói: "Xin lỗi, A Thành..." "Thật ra vào lần đầu tiên anh xuất hiện, tôi hoàn toàn chưa đối xử với anh như là một thể độc lập, tôi chỉ cho rằng anh là một loại trạng thái bệnh khi Ôn Thành sinh bệnh mà thôi. Rõ ràng thời gian tôi tiếp xúc với anh cũng không quá dài, nhưng tôi lại có ấn tượng sâu sắc về anh, chắc là tính cách của anh quá thẳng thắn và dứt khoát, khác

hẳn Ôn Thành nhỉ?"

"Hôm đó vội vàng ngồi xuống đưa ra quyết định kia, anh bảo tôi lừa anh, trong lòng tôi rất khó chịu. Rõ ràng tôi đã làm một việc mà mọi người đều cho rằng là đúng, nhưng tại sao trong lòng tôi lại buồn đến vậy, tôi tự trách và hổ thẹn, tôi cảm thấy rất có lỗi với anh." "Tôi vẫn luôn muốn đứng trước mặt anh nói ra lời này. A Thành, tôi xin lỗi, cho dù anh là một loại trạng thái bệnh của Ôn Thành, nhưng anh cũng sẽ đau, anh sẽ có thất tình lục dục, anh có điểm khác biệt với người bình thường, nhưng... anh cũng là một con người. Chi cần là con người, bị người khác làm tổn thương thì đều sẽ cảm thấy đau đớn, cho nên...

...xin lỗi, anh có thể tha thứ cho tôi không?"

"Không thể."

Anh ta quả quyết dứt khoát bật ra hai chữ này, vẻ mặt hung thần ác sát.

"Cái gì gọi là tôi là một loại trạng thái bệnh hả? Chẳng phải tôi mạnh hơn tên phế vật kia nhiều sao?"

"Vậy anh có biết vì sao chúng tôi đều không thể khoan nhượng với anh, và muốn Ôn Thành quay lại không?"

"Hừ, còn không phải là bởi vì tên phế vật đó ở chung với mấy người lâu rồi, mấy người không công bằng mà thôi." Anh ta nói với vẻ đương nhiên.

Bạch Thư Hân lắc đầu, cô ấy nói: "Không phải như thế, mà là anh.... có khiếm khuyết."

"Tôi hoàn hảo như này sao có thể có khiếm khuyết được?"

"Tự đại là khiếm khuyết nhất."

"Cô..." A Thành A Thành, tức đến nỗi sắc mặt âm trầm khó coi, mày kiếm cũng hung hăng ghìm xuống, mi tâm nhíu lại có nếp uốn sâu, phảng phất như muốn kẹp chết cô ấy vậy. "Bạch Thư Hân, tôi khuyên cô tốt nhất là cô đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu, cô tưởng tôi thật sự không dám làm gì cô sao?"

"Anh muốn thượng tôi à?"

Bạch Thư Hân hỏi rất thẳng, trái lại khiến cho A Thành xấu hổ.

Vành tai anh ta đỏ lên, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Bạch Thư Hân.

"Cô... cô lại đang nói linh tinh cái gì vậy?"

"Tệ nhất thì chính là tiền dâm hậu sát... tôi đã làm xong công tác chuẩn bị rồi, nếu anh mà tới, thì cứ việc tới, đừng dọa tôi."

"Tôi tưởng tôi không dám ư?"

A Thành cũng nổi nóng rồi, anh ta tiến lên đè lên người cô ấy.

Đôi mắt sâu không thấy đáy kia, nhìn cô ấy không hề chớp mắt, thâm thúy như thế.

Bên trong sóng gió dao động, sóng ngầm mãnh liệt.

Đàn ông... là người không chịu được khiêu khích, nhất là với nhân cách có khiếm khuyết như anh ta. "Anh dám... đây chính là nguyên nhân anh không nên tồn tại. Anh biết rõ mình và Ôn Thành là hai người, nhưng anh lại không có sợ hãi. Bởi vì anh biết, anh có làm việc xấu, thì có Ôn Thành gánh trách nhiệm cho anh. Nếu anh coi mình là một con người, thì anh phải chịu toàn bộ trách nhiệm với cơ thể của anh, với

hành vi của anh, chứ không phải anh muốn giết người phóng hỏa, đến lúc đó hoán đổi nhân cách, thì chính là tai ương của Ôn Thành."

"Anh trách tôi không coi anh là một người có máu có thịt, vậy thì đến anh anh cũng không coi trọng chính mình. Nếu anh thật sự nghĩ rằng mình và Ôn Thành không giống nhau, anh là độc lập, vậy thì anh cũng phải có trách nhiệm với thể xác này đến cùng."

A Thành nghe được lời này, sắc mặt lập tức trở nên khó coi và phức tạp.

Những lời này... đã đánh đúng là lòng anh ta rồi.

Con người đều không thích lời nói thật, nhất là câu nói đánh thẳng vào linh hồn như thế này, làm cho người nghe cảm thấy vô cùng chói tai.

Anh ta nắm chặt nắm đấm, nắm đấm kêu canh cách.

Bầu không khí vô cùng im lặng, âm thanh này nghe hơi nổi da gà, làm cho người ta sợ hãi.

Đôi mắt của anh ta cũng mang theo màu thị huyết, hơi điên cuồng, anh ta nhìn cô ấy.

Anh ta vung tay, có vẻ là muốn đánh người.

Cô ấy sợ đến nỗi lập tức nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn tiếp nữa.

Nắm đấm rơi xuống, mang theo kình phong, xoẹt qua mặt, sinh đau.

Cuối cùng nắm đấm lại rơi xuống mặt bàn ở bên cạnh, phát ra một tiếng trầm muộn, dọa cô ấy run lên.

Cô ấy vội vàng mở mắt ra, nhìn thấy bàn tay anh ta đỏ ủng, thậm chí còn xuất hiện tụ huyết.

"Anh điên rồi à?"

Cô ấy tức giận quát, sau đó vội vàng đẩy anh ta ra rồi nhảy xuống bàn, chạy vào phòng ngủ tìm hòm thuốc.

"Anh tức giận anh đánh tôi là được rồi, anh tự hại mình làm cái gì?" "Nếu tôi đánh cô, thì có phải là cô càng có bệnh không hả? Cô nói đúng, tôi luôn miệng bảo cô tôn trọng tôi, nhưng hình như chính tôi cũng chưa từng tôn trọng mình. Rõ ràng tôi biết mình tồn tại là cái ngắn ngủi, khong thể hoàn toàn điều khiển cơ thể này. Tôi không biết khi nào tên phế vật đó sẽ

quay lại lấy đi thân thể này. Trong thời gian tôi đi ra, đúng là tôi không có gì sợ hãi, tùy ý làm xằng làm bậy."

"Tôi cũng không tôn trọng chính mình, thì sao dám bảo cô tôn trọng tôi?"

Khóe miệng anh ta nhếch lên một nụ cười tự giễu, nụ cười chua xót đến thế.

"Đúng là tôi là một loại trạng thái bệnh, làm gì có người nào không thể lộ ra ngoài ánh sáng như tôi. Từ nhỏ các cô trưởng thành từng chút một, còn tôi thì lại giống như cô hồn dã quỷ, lại giống như một cái bóng, chỉ có thể bám trên người tên phế vật này, tôi biết về sự tồn tại của anh ta, nhưng anh ta lại không biết về sự tồn tại của tôi, đúng thật là nực cười."

"Vậy anh muốn dung nhập vào xã hội này không? Muốn sống thật tốt không?"

"Tôi có thể sao? Chẳng phải cô nói tôi có khiếm khuyết sao?"

"Ừm, khiếm khuyết rất lớn. Sợ nói rồi anh không thích nghe, lại muốn tự hại mình." Bạch Thư Hân dịu dàng nói, giọng điệu của cô ấy đã dịu dàng hơn nhiều.

Cô ấy bôi thuốc cho anh ta, rượu thuốc dần dần ngấm vào, lúc đầu là lành lạnh, sau đó là nóng bừng.

Cô ấy bôi rất tỉ mỉ, cũng rất cẩn thận, sợ làm anh ta đau, cô ấy còn vừa bôi vừa thổi, cứ thể thể là có thể làm giảm bớt đau vậy.

Cô ấy cúi đầu, đường nét khuôn mặt nhu hòa, hình ảnh ghi sâu vào trong đầu anh ta, không đẩy đi được.

"Cô nói đi, tôi sẽ không mất khống chế."

Anh ta khàn giọng nói, giọng nói trầm thấp như thế.

Bạch Thư Hân nghe thấy vậy, cô thở dài một hơi: "Bởi vì anh không thể khống chế cảm xúc của mình giống như người bình thường, anh mà giận lên, thì hoàn toàn không suy tính đến hậu quả, anh muốn làm tổn thương người khác. Chuyện Đinh Ảnh lần trước, chuyện của tôi lần này, chính là ví dụ tốt nhất."

"Anh muốn trở thành người bình thường, làm cho xã hội dung nạp người mắc bệnh nhân cách phân liệt như anh, anh phải học được cách khống chế cảm xúc của mình, làm bất kỳ việc gì cũng không được lỗ mãng, phải bình tĩnh hòa nhã giải quyết."

"Có phải tôi làm được rồi thì có thể thay thế tên phế vật kia, và được tồn tại phải không? Cô cũng sẽ tiếp nhận tôi?" A Thành mong chờ nói.

Lời này... khiến cho Bạch Thư Hân trầm mặc một chớp mắt, không biết phải trả lời như thế nào. "Xin lỗi... tôi cũng không có cách nào cho anh tồn tại mãi, tôi vẫn muốn Ôn Thành quay lại." Cô ấy nói ra lời trong lòng mình.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement