Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)

Advertisement

"Bao nhiêu tiền?"

"Năm mươi vạn." Cô buồn bã bĩu môi.

"Cậu giàu lắm mà?"

"Tiền lúc trước tớ đã mang đi gửi tiết kiệm hết rồi, tớ còn muốn kiếm một ít tiền lãi của ngân hàng. Nếu mà rút ra, thì không có lãi. Năm mươi vạn... sao có thể đắt thế chứ?"

"Có khi Cố Gia Huy còn không thèm nhìn ấy..."

"Ách...."

Câu này như xát muối vào tim vậy.

Hứa Minh Tâm nhoài người ra bàn, buồn bã đấm cái bàn.

Bạch Thư Hân xoa đầu cô, rồi nói: "Hay là, tớ mượn giúp cậu một ít nhé?"

"Thôi, cậu cũng phải ăn mà, tớ đang cố gắng cố gắng đây. Một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm, sớm muộn cũng có ngày tớ sẽ mua được."

"Cố Gia Huy chờ món quà này của cậu, sẽ không chừ đến năm bảy tám mươi tuổi, lâu như trời với đất chứ?"

"Ách... cậu đang bảo tớ cả đời cũng không kiếm được năm mươi vạn hả?"

"Tớ... chưa nói cái gì hết nhá, tớ ăn no rồi, chúng ta đi bộ cho tiêu cơm đi."

Hai người đi ra ngoài rồi đi dạo một chút ở trung tâm thương mại gần đó.

Mùa thu đã tới rồi, mùa đông còn xa không, lại đến lúc Hứa Minh Tâm bắt đầu chuẩn bị quần thu cho mọi người rồi.

Bạch Thư Hân trông thấy ở đây toàn người mặc áo khoác ngoài thời thượng, bốt cao xinh đẹp.

Chỉ có cô ăn mặc đơn thuần, luôn quan tâm quần lông nhung, quần bò rách, thì dặn đi dặn lại, bảo Bạch Thư Hân tuyệt đối đừng mua, sau này về già sẽ bị thấp khớp.

Bây giờ không giữ, sau này muốn giữ sức khỏe cũng không được.

Cô giáo dục hết nước hết cái, nhân viên cửa hàng đứng cạnh đấy cũng nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, giống như là đang nhìn một người nghèo vậy.

Con gái bây giờ toàn thích thời trang không cần ấm áp, Hứa Minh Tâm suy nghĩ lý sự như thế này thì giống như văn vật mới được khai quật vậy, lại còn mua quần thu nữa!

"Người khác đềuu cười cậu kìa."

"Cười thì cười, mùa đông không mặc ấm một chút, thì về già sẽ bị thấp khớp thật đấy, bệnh phong thấp, viêm khớp!"

"Ách... may là cậu không có học y, nếu cậu mà học y, thì tớ không thể sống tiếp nữa."

Hứa Minh Tâm trợn trắng mắt, tỏ vẻ tâm hồn không chịu được kích thích.

Hai người mua một số đồ rồi đi xuống, bọn họ gặp Ôn Thành ở cửa trung tâm thương mại, rõ ràng là anh ta đặc biệt tới tìm Bạch Thư Hân, trong tay vẫn đang cầm một cái khăn quàng cổ.

"Đồ đôi cho tình nhân, tôi trông thấy nên đã mua. Thời tiết sắp chuyển lạnh rồi, chúng ta mỗi người một cái, vừa khéo luôn."

Nói xong, anh ta tiến lên đeo cho cô ấy, rồi quấn một vòng.

Hứa Minh Tâm cảm giác mình bị nhét một đống cơm chó rồi.

Cô nổi da gà, cô nói: "Hai người từ từ nói chuyện, giờ này cách giờ làm việc buổi chiều vẫn còn sớm, tôi không làm bóng đèn nữa."

Cô nhanh chóng chuồn đi.

"Cô mua tí đồ này thôi à?"

Anh ta nhìn thấy trong tay cô ấy chỉ xách một túi quần áo, thì không khỏi nhíu mày.

"Chẳng phải dạo phố thì phải mua mua mua sao? Đừng khắt khe với bản thân, đi, tôi mua cho cô."

"Nhưng mà... tiền của anh toàn là tiền của Ôn Thành mà..."

Cô ấy kéo tay anh ta lại, rồi bất đắc dĩ nhắc nhở cái sự thực này.

Anh ta nghe thấy lời này, bước chân hung hăng run lên, mày trán nhíu chặt, sắc mặt trở nên âm u đáng sợ.

Lời này, xem như đã chọc trúng tim anh ta rồi.

"Đúng, những số tiền này đều là của tên phế vật kia, không cần cũng được. Tôi cố gắng kiếm tiền mua đồ cho cô. Chiếc khăn này cũng không cần nữa..."

Anh ta định tiến lên tháo khăn ra, nhưng lại bị cô ấy ngăn lại.

"Cái này bao nhiêu tiền?"

"Không biết, lúc quỵt thẻ không chú ý, chỉ biết là nó xinh."

"Cái này thì thôi, coi như là anh nợ Ôn Thành, đợi anh kiếm được tiền rồi, anh lại trả lại anh ấy là được. Tôi rất thích cái khăn này, tôi cũng cảm ơn món quà đầu tiên anh tặng tôi, nó rất đẹp, mắt nhìn của anh rất tốt."

A Thành nghe thấy lời này, lúc này sắc mặt khó coi ban đầu mới dịu nhiều.

Anh ta nói: "Thế cũng được, nếu cô thích thì giữ lại đi, sau này tôi sẽ trả tiền lại."

"Không đi dạo nữa, chúng ta về đi." "Nhưng...." Anh ta hơi ngập ngừng, anh ta nói: "Tôi muốn đi cùng cô nhiều một chút, cô không thích khoe khoang, ở chỗ làm tôi không được nắm tay ôm vai, bây giờ... cho tôi nắm tay cũng không được sao? Môi không cho hôn, tay còn không cho tôi nắm, rốt cuộc ngày tháng này còn tiếp tục được không vậy? Tốt xấu gì tôi cũng là bạn trai cô

đúng không nào?"

Bạch Thư Hân nhìn dáng vẻ giận dỗi của anh ta, cô ấy không khỏi bật cười, cô ấy bất đắc dĩ nói: "Lần này thì thôi, ngày mai tôi đi ăn cùng anh được chưa? Đi giày cao gót đi bộ rất mệt."

"Thế... một lời đã định, ngày mai cô nhất định phải đi ăn cùng tôi."

"Ừ." Cô ấy gật đầu, sau đó anh ta mỉm cười như một đứa trẻ.

Cô ấy về đến công ty, thì phát hiện Hứa Minh Tâm chưa có ở chỗ làm.

Chẳng phải cô đã về trước rồi sao?

Cô ấy gọi điện cho cô, nhưng không ai nghe máy, cô ấy không khỏi nhíu mày.

Sắp đến giờ làm việc rồi, vẫn không trông thấy bóng dáng của Hứa Minh Tâm, hơn nữa chưa ai trông thấy cô ấy quay lại.

Cô chưa về thì có thể đi đâu đây, mỗi ngày cô ấy đều đi làm rất đúng giờ, không muộn không trễ.

Cô ấy lập tức tìm đến Cố Gia Huy, anh nghe thấy câu này, vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Anh lập tức bảo Khương Tuấn đi kiểm tra camera tầng dưới.

Phát hiện sau khi Hứa Minh Tâm chào tạm biệt với Bạch Thư Hân, cô liền sang đường để đi về công ty.

Ở ven đường có đỗ một chiếc xe thương vụ màu đen, cửa xe bỗng nhiên mở ra, một bàn tay vươn ra, tóm lấy Hứa Minh Tâm, sau đó trực tiếp kéo lên chiếc xe luôn.

Mọi việc cũng xảy ra quá nhanh, chỉ có vài phút ngắn ngủi thôi.

Cô ấy đã mất thích mười lăm phút rồi.

"Ông chủ, bệnh viện tâm thần Thanh Sơn từng gọi điện cho Hứa Văn Mạnh, nói rằng Hứa An Kỳ đã chạy khỏi bệnh viện tâm thần."

"Tra cho tôi!"

Ba chữ này, lạnh lẽo, bật ra từ cánh môi mỏng kia, không có bất kỳ một tia tình cảm nào, giống như là vớt ra từ trong hàn băng vậy.

Sắc mặt anh âm trầm đáng sợ, mày nhíu lại, phượng mâu nguy hiểm híp lại, bên trong mang theo tia sáng thị huyết.

Sóng ngầm mãnh liệt, chảy xuống hơi thở của tử vong.

Nắm đấm im lặng siết chặt, đốt ngón tay kêu răng rắc, gân xanh giống như rễ cây rậm rạp giật giật.

...

Giờ phút này, bên trong nhà ho thuốc của một bệnh viện nhỏ.

Hứa Minh Tâm bị cái máy móc lạnh băng làm cho tỉnh, cô mơ màng mở mắt ra, phát hiện đây là một nơi xa lạ, trên đỉnh đầu có ánh sáng mạnh, chiếu cho cô ấy không thể mở mắt được.

Cô ấy muốn đứng lên theo bản năng, nhưng lại kinh hoàng phát hiện tay chân đều đã bị trói.

Cái lạnh cảm nhận được ban nãy, chính là do cái máy này truyền tới.

Cô không ngừng giãy dụa, cọ cổ tay, vô cùng đau đớn.

Đây là đâu?

Đúng lúc này, cô nhìn thấy chân giường có một người.

Là một người phụ nữ.

Cô ta mặc áo khoác trắng, đeo khẩu trang màu xanh, ăn mặc nhìn như một bác sĩ.

Trong tay cô ta cầm hai con dao phẫu thuật sắc bén, giống như thể là muốn ăn đồ tây vậy, cô là bít tết mỹ vị, mặc người chia cắt, cắt ra tám miếng.

Cô nhận ra đôi mắt kia, là...

Hứa An Kỳ!

Chẳng phải sau khi cô ta mất con, thì đã phát điên rồi sao? Sao cô ta lại ở đây?"

"Cô... Hứa An Kỳ, cô muốn làm gì?"

"Tôi muốn làm gì ư?" Cô ta cười cổ quái, âm thanh chói tai kia đâm vào tai thật là đau: "Oan có đầu nợ có chủ, tôi tới tìm cô để báo thù đấy!"

"Báo thù ư? Con cô không phải tôi làm, là cô muốn hãm hại tôi... a"

Hứa An Kỳ đâm một dao vào đùi cô, đau đến nỗi cô hét lên. Sau đó, cô hít một ngụm khí lạnh, cắn chặt môi, không tiếp tục hét nữa.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement