Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)

Advertisement

Sau khi cô ấy ăn xong, cô ấy phát hiện anh ta chưa động đũa, cô ấy không khỏi nhíu mày: "Sao anh không ăn? Không phải anh tự mua đó sao?"
"Nhìn cô ăn là được rồi, tú sắc có cơm." Anh ta hất cằm, nói lời tán tỉnh.
Anh ta không đeo kính, cổ áo sơ mmi cũng không cài hết cúc, mở ba cái cúc áo, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, thậm chí còn có thể loáng thoáng nhìn thấy cơ ngực cường tráng kia...
Cơ ngực ư?
Anh ta... anh ta cũng có cơ ngực, đây là chuyện lúc nào vậy?
Cô ấy thật tình không biết hàng ngày anh ta đều có tập thể hình, bất luận là nhân cách chính hay là nhân cách thứ hai thì cũng đều không chểnh mảng việc tập thể hình.
"Đẹp không? Muốn sờ không? Xúc cảm cũng rất tuyệt đó!"
Anh ta nở nụ cười hơi tà nịnh, mang theo tính trẻ con, rõ ràng là đang đùa giỡn lưu manh, nhưng lại làm cho người ta không có cáu tí nào.
Cô ấy nghe thấy vậy, lúc này mới hồi thần, xấu hổ thu lại tầm mắt.
"Nói linh tinh... nói linh tinh gì đấy, tôi còn phải làm việc..."
"Sờ thì sao, dù sao tôi cũng là của cô, hôm nay cô không sờ tôi, ngày sau cũng phải đi sờ tên phế vật kia, thế thì còn không bằng cô sờ tôi..."
Anh ta không khỏi phân trần, anh ta bắt lấy tay cô ấy rồi đặt lên ngực mình.
Ngón tay cô ấy như chạy qua một chuỗi dòng điện nhỏ, dọa cô ấy vội rụt tay về, nhưng lại bị anh ta giữ chặt.
"Anh... anh đang đùa giỡn lưu manh..."
"Với bạn gái mình, thì không tính là đùa giỡn lưu manh."
Anh ta mỉm cười xấu xa nói.
Bạch Thư Hân cảm thấy mình bị trêu ghẹo rồi!
Cô ấy đỏ mặt tai hồng, bắt đầu ra sức rút tay về.
Bởi vì dùng sức quá, cả người chật vật ngửa ra sau, A Thành nhanh tay lẹ mắt, lập tức ôm lấy eo cô ấy.
Vì thế, hai người đều ngã lên bàn.

A Thành đè lên người cô ấy, một tay chống ở bên cạnh người, khóa chặt cô ấy trong lòng.
Cô ấy ngẩn người nhìn người đàn ông trên đỉnh đầu, hai người dựa quá gần, bọn họ đều có thể cảm nhận được hô hấp của nhau, phả lên mặt.
Còn có.... chỗ mà cơ thể tiếp xúc, không ngừng truyền tới nhiệt độ cơ thể của đối phương.
Cô ấy lập tức trở nên căng thẳng, cô ấy muốn ngồi dậy chạy đi, nhưng không ngờ bị anh ta giam cầm.
"Bạch Thư Hân, chúng ta ở bên nhau bao lâu rồi?"
"Cái gì?"
"Hai tháng này, đã trôi qua bao lâu rồi?"
"Nửa... nửa tháng rồi..."
"Chớp mắt một cái đã trôi qua nửa tháng, cô... yêu tôi không?"
"Tôi..."
Câu hỏi này làm cho cô ấy lập tức nghẹn họng.
Ánh mắt nóng rực của anh ta nhìn cô không chớp mắt, khiến cho cô có cảm giác mình không có chỗ trốn.
Linh hồn của cô ấy dường như đang tiếp sự thẩm lý của ánh mắt anh ta.
Cô ấy... đã yêu anh ta rồi sao?
Anh ta đối xử tốt với mình, những ngày này cô ấy đều thấy, đúng là cảm động, nhưng cảm động khong phải là thích và không thể thay thế.
Cô ấy càng có thể phân biệt được anh ta và Ôn Thành, thì cô ấy càng rõ rốt cuộc người mà lòng mình yêu là ai!
Cô ấy không nói gì, đối với anh ta mà nói thì im lặng là câu trả lời tàn nhẫn nhất.
Khóe môi A Thành nhếch lên một nụ cười chua xót, anh ta nói: "Rốt cuộc tôi phải làm cái gì, thì mới có thể làm tôi đi vào lòng cô. Tôi không cầu chiếm giữ cả trái tim cô, tôi chỉ hy vọng cô có thể để lại cho tôi một chỗ nhỏ. Sau này nếu tôi biến mất, cô vẫn có thể nhớ tôi..."
"A Thành... một người không thể yêu hai người, trái tim không thể chia làm hai. Nếu tôi yêu anh, thì tôi không yêu Ôn Thành nữa."
"Lúc này cô cứ phải phân biệt rõ tôi và tên phế vật đó như vậy ư?"
A Thành buồn bực nhíu mày, giọng điệu cũng có hơi hung dữ và mang theo sự bất mãn nồng đậm.

Sắc mặt anh ta âm trầm, cho người ta cảm giác rất đáng sợ.
"Không phải anh muốn để tôi phân chia rõ các anh sao? Anh cũng không muốn trở thành anh ấy, không phải sao?"
"Nhưng nếu tôi giống anh ta, nếu cô sẽ nhớ tôi, thì tôi tình nguyện trở thành cái bóng của anh ta!"
Anh ta trầm giọng gào ra tiếng.
Bạch Thư Hân nghe thấy lời này, trái tim đau nhói.
Anh ta khinh thường bị đánh đồng với Ôn Thành như thế, cho rằng chuyện gì mình cũng xuất sắc hơn anh ta, không muốn mãi mãi ở ẩn trong cơ thể anh ta, làm một vật thay thế.
Nhưng giờ, anh ta lại nói với mình là, anh ta cam tâm tình nguyện làm cái bóng của Ôn Thành.
Bạch Thư Hân há miệng, muốn nói chút gì đó, nhưng lời nói đến bên miệng rồi lại không phát ra tiếng.
Cuối cùng, cô ấy lựa chọn im lặng.
Cô ấy nhìn thấy anh ta cúi người xuống, đầu ong ong, quay mặt đi theo bản năng, tránh nụ hôn của anh ta.
Người cô ấy cứng ngắc, anh ta cũng thế.
Cuối cùng, anh ta ôm chặt lấy cô ấy, vùi đầu vào hõm vai cô ấy, giọng nói rầu rĩ nặng nề truyền tới. "Vậy thì cô... đừng yêu tôi nữa, dù sao... tôi không phải là nhân cách chính, tôi không thể khống chế cơ thể này mãi mãi. Cô cứ yêu anh ta đi, như thế hai người có thể ở bên nhau mãi mãi. Còn tôi... tôi nghĩ khi thượng đế sáng tạo ra tôi, đã quên cho tôi cơ thể. Kiếp sau đi... kiếp
sau tôi nhất định sẽ đầu thai vào trong một thân thể độc lập, tôi muốn tìm được cô trước tên phế vật đó."
"Bạch Thư Hân, tôi không sợ sinh, không sợ chết, không sợ vạn kiếp bất phục, nhưng tôi sợ cô... không yêu tôi, tôi càng sợ cô... thật sự yêu tôi."
Lời này, không ngừng quanh quẩn bên tai cô ấy.
Tôi không sợ sinh, không sợ tử, không sợ vạn kiếp bất phục....
Nhưng tôi sợ cô không yêu tôi, tôi càng sợ cô thật sự yêu tôi.
Trong lòng anh ta phải đau khổ biết bao mới có thể nói ra những lời này.
Cô ấy đau lòng nhắm mắt lại, vành mắt đỏ hoe, có nước mắt âm ấm chảy xuống.
"Tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ anh, anh khác Ôn Thành, trong sinh mệnh của tôi anh cũng đầy màu sắc, và quan trọng."

"Cảm ơn cô... còn bằng lòng nhớ tôi, tôi đã được định trước là bị người ta lãng quên."
Anh ta cười khổ nói, giọng nói bi thiết.
Không có ai cam tâm tình nguyện làm vật ký sinh của người khác.
Thất tình lục dục là chuyện rất đơn giản đối với người khác.
Nhưng đối với anh ta mà nói, việc đó còn khó hơn lên trời.
"Được rồi, cô làm việc đi, tôi đi vứt rác."
Một lúc sau, anh ta buông cô ấy ra, rồi quay người rời đi.
Cô ấy nhìn bóng lưng chật vật của anh ta, cô đơn như vậy, cô ấy không khỏi phiền muộn.
Một người... có thể yêu cùng lúc hai người không?
Có thể yêu hai linh hồn trong một cơ thể không?
Cô ấy hỏi ngược lại chính mình, người luôn hiểu rõ lòng mình như cô ấy, hình như cũng không hiểu nữa rồi.
...
Cô ấy làm xong một việc cuối cùng, anh ta lái xe hai người cùng đi về nhà.
Dừng xe ở nhà để xe, anh ta đưa cô một cái hộp.
"Đây là cái gì?"
"Qùa, tôi đã chi nửa tháng tiền lương mua cho cô đấy. Lần này, tôi không tiêu tiền của tên phế vật kia, đây là tiền tôi tự kiếm được, tiền khăn choàng trước đó tôi cũng trả lại rồi.
Bạch Thư Hân nghe thấy lời này, không ngờ anh ta vẫn còn nhớ, và tích cực đến bây giờ.
Cô ấy chợt có hơi tò mò, rốt cuộc A Thành sẽ tặng quà gì cho mình.
Cô ấy mở ra xem, bên trong là một lọ nước hoa nữ, mùi hương lại là mùi hoa ngọc lan, rất nhạt, không hề nồng, cũng không dễ bay đi, rất thơm.
Đây là nước hoa của nhà họ Ôn, mỗi lọ đều có giá đắt đỏ, một lọ nhỏ này tối thiểu phải mấy vạn nhỉ?
"Thích không?"
Anh ta mong đợi hỏi.

"Ừm, tôi rất thích, hương thơm rất thanh tao, là cái tôi thích."
"Thích thì tốt, quản lý không có thanh toán cho nhiều lắm, đợi tháng sau kết toán, tôi lại mua cho cô cái tốt hơn."
"Anh tiết kiện tiền không tốt sao?"
"Tôi muốn tiêu tiền cho cô."
Anh ta nói rõ ràng từng chữ, từng chữ... nặng nề rơi vào lòng cô ấy, thế mà lại làm cho cô ấy không biết phải phản bác như thế nào. Đúng lúc cô ấy đang không biết nói gì, anh ta nói tiếp: "Tôi sẽ cố gắng kiếm tiền, tôi muốn mua đồ cho cô, hình như... đây chính là toàn bộ ý nghĩa của việc hiện tại tôi kiếm tiền."

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement