Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)

Advertisement

"A Thành... sở dĩ anh thích tôi như vậy, liệu có phải nguyên nhân là do Ôn Thành không. Anh vẫn luôn ở bên trong cơ thể Ôn Thành, giới tính nữ chỉ tiếp xúc với tôi là khá nhiều, cho nên làm cho anh có ấn tượng tốt về tôi. Có lẽ... anh có thể đi tiếp xúc với những cô gái khác nhau, cảm nhận một chút, người mà anh chân chính
thích là ai..."
Cô ấy lắp bắp nói, hô hấp cũng có hơi không thoải mái.
A Thành nghe được lời này, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm đáng sợ.
Anh ta nhìn cô ấy với ánh mắt sáng quoắc, giống như là đang đốt da cô ấy vậy.
Cô ấy không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta, cô ấy vội vàng di chuyển tầm mắt. "Cô có thể không yêu tôi, nhưng... xin cô đừng nghi ngờ tình cảm của tôi. Đúng là tôi không đủ hoàn thiện, tôi vốn nên là một con người, nhưng hình như tôi lại không phải là một con người. Cái cảm xúc thích cô đây, tôi nhận biết rất rõ ràng, tôi còn chưa đến mức hồ đồ đâu. Nếu cô thật sự ghét tôi, vậy thì ước định của chúng ta
kết thúc trước thời hạn đi, tôi sẽ nghĩ cách trả anh ta lại cho cô."
Nói xong, anh ta mở cửa xe đi ra ngoài, đầu cũng không ngoảnh lại.
Đầu óc cô ấy ong ong, không ngừng vang lên câu nói kia của anh ta.
Tôi sẽ nghĩ cách trả anh ta lại cho cô...
Lời này... là có ý gì?
Trong lòng cô ấy run lên, sợ anh ta làm ra chuyện điên cuồng gì.
Cô ấy vội vàng đuổi theo, sắc trời cũng đã tối rồi, đèn đường lại rất mờ, anh ta đi rất nhanh, giờ mới có mấy phút mà người đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
"A Thành?"
Cô ấy không biết phải đi theo hướng nào để tìm anh ta, cô ấy sốt ruột gọi tên anh ta.
"A Thành! Anh đừng làm bừa, tôi không có ý đó, tôi nói sai rồi!"
"A Thành! Tôi biết anh chưa đi xa, A Thành."
Cô ấy chạy trên đường rồi nhìn khắp nơi.
Anh ta không hề quen thuộc với thành phố này, cũng không có nơi nào nhớ mong, nửa đêm rồi anh ta có thể đi đâu đây?
Cô ấy không ngừng gọi điện thoại cho anh ta, nhưng cuối cùng thì trực tiếp tắt máy.

Cô ấy bất đắc dĩ gọi điện cho Cố Gia Huy, anh đã ngủ rồi, nhận được cuộc gọi thì giọng điệu ôn hòa, không có một tí vẻ bực mình gì.
Cô ấy nói đơn giản rõ ràng về tình huống, Cố Gia Huy lập tức phái người đi tìm.
Không lâu sau truyền tới tin tức, anh ta ở trên cầu Lập Giao của Kinh Đô, đã đứng lặng rất lâu rồi.
Trái tim cô ấy lộp bộp một chút, cô ấy vội vàng lái xe qua đó.
Anh ta đứng giữa cầu, xung quanh dòng xe tấp nập, người đến người đi.
Một mình anh ta cô đơn chiếc bóng, đứng cô đơn ở đó, trong tay cầm một chia bia.
Cô ấy chạy nhanh qua đó, rồi kích động ôm chặt lấy anh ta: "Anh đừng làm chuyện dại dột, cầu xin anh tuyệt đối đừng nghĩ quẩn!"
A Thành cảm nhận được cái ôm ấm áp của cô ấy, khóe miệng nhếch lên một vệt cười giễu cợt: "Cô đang lo lắng cho tôi, hay là đang lo lắng cho tên phế vật kia?"
"Tôi..."
"Cô chỉ lo lắng cho tên phế vật kia, đúng không?"
"Không phải, tôi cũng lo lắng cho anh. Đối với tôi, anh và Ôn Thành quan trọng như nhau. Tôi có thể làm bất kỳ chuyện gì vì anh ấy, thì tôi cũng có thể làm bất kỳ chuyện gì vì anh. Tình cảm mà tôi dành cho anh đúng là có bởi vì anh ấy, cho nên tôi mới hăng hái quên mình như thế, nhưng tôi không thể không thừa nhận, tôi cũng có tình cảm với anh."
"Là bạn, là người nhà, hoặc là cũng có một chút sự yêu thích giữa nam nữ. Nhưng... tôi biết rõ, tôi không yêu anh, trong lòng tôi đã có Ôn Thành rồi."
"Bạch Thư Hân, cô không thể lừa tôi một lần được sao?"
"Cái gì?"
"Lừa tôi... nói là cô thích tôi..."
Anh ta quay người lại, giọng nói vô cùng khàn khàn vang lên.
Sau đó, anh ta giữ lấy gáy cô ấy, cánh môi đè xuống.
Nụ hôn... đến một cách tùy ý.
Cô ấy sửng sốt, muốn phản kháng dãy dụa, nhưng.. anh ta ôm rất chặt rất chặt, giống như dùng hết sức giữ lấy một người mà mình không thể giữ lại.
Hạt cát giữa ngón tay... là thứ không cầm được.

Cuối cùng cô ấy hết sức, cô ấy rũ hai tay xuống, không phản kháng nữa, đồng thời cũng không có bất kỳ hồi đáp nào.
Nụ hôn này rất sâu rất sâu, cũng rất lâu.
Lâu đến nỗi cô ấy cũng có chút không thở được.
Thật lâu sau, cánh môi tách ra, ánh mắt anh ta mơ màng thâm thúy, nhìn cô thật lâu.
"Có cảm giác rung động không?"
"Tôi..."
"Thôi, cô đừng nói thì hơn, tôi sợ cô lại nói ra lời làm tổn thương người ta. Có lúc, tôi thật sự rất ghét sự thành thật của cô."
Cô ấy còn chưa trả lời, anh ta đã mau chóng ngắt lời, khóe môi nở nụ cười châm chọc, không biết là cười cô ấy  hay là đang cười chính mình.
Anh ta buông cô ấy ra, và nói: "Tôi không muốn đi tìm chết, tôi nói rồi, cơ thể này cũng là của tôi, tôi cũng phải có trách nhiệm với anh ta. Chẳng qua là tôi cần yên tĩnh mà thôi, ngày mai tôi sẽ đi tìm cô, tôi còn có một số việc cần làm."
"Anh... anh muốn làm cái gì?"
Thấy anh ta xoay người định đi, Bạch Thư Hân thầm hoảng hốt, cô túm chặt lấy tay anh ta.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động nắm tay anh ta, dùng sức như này.
Anh ta không có quay người lại, anh ta nói: "Tôi không muốn trở nên tồi tệ trong mắt cô, tôi bỗng hiểu ra vì sao mình không thích hợp với nơi đây rồi. Nếu tôi là nhân cách chính, người gặp cô là tôi, vậy thì tốt biết mấy. Bạch Thư Hân, tôi sẽ còn trở lại."
Nói xong, anh ta hất tay cô ấy ra, quay người đi đầu cũng không ngoảnh lại.
Bạch Thư Hân nhìn ngẩn ngơ, cô muốn tiến lên ngăn cả, nhưng hai chân lại giống như đeo chì, thế nào cũng không nhúc nhích được.
A Thành đi rất lâu, gió thu hiu quạnh thổi lên người cô ấy, tay áo tung bay.
Cô ấy cảm giác thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cô ấy lê cơ thể nặng nề quay về căn hộ.
Đêm này.... ngủ không hề yên ổn.
Lăn qua lăn lại, trong đầu có hai người đang luân chuyển.

Ôn Thành.
A Thành.
Cuối cùng, rạng ba giờ sáng, cô ấy đã giật mình tỉnh giấc.
Cô ấy đau đầu quá, cô ấy không hiểu rõ ràng mình yêu đương với một người, nhưng lại sinh ra tam giác tình yêu!
Mình chọn người nào, hình như cũng đều trở thành kẻ phụ tình.
Cô ấy bực bội túm túm tóc, cảm thấy đau muốn chết.
Sáng sớm ngày hôm sau, cô ấy đi ra ngoài với vành mắt đen.
A Thành chưa về.
Cô ấy quay về bàn làm việc, dựa vào cà phê để tiếp tục sống.
Đúng lúc này, điện thoại reo lên, là số của Ôn Thành.
Cô ấy lập tức lên tinh thần, rồi vội vàng nghe máy, cô ấy nói: "A Thành, anh đang ở đâu..."
Cô ấy còn chưa  nói xong, đã bị anh ta ngắt lời: "Thư Hân, là tôi, tôi là Ôn Thành."
"Anh đã quay lại rồi à?"
"Ừ, tôi quay lại rồi, bây giờ tôi đang chuẩn bị về tìm cô, tôi có vài lời muốn nói rõ trước mặt cô."
"Hả? Tìm tôi... vậy... vậy được."
Đột nhiên cô ấy thấy khẩn trương, có một loại cảm giác đối chất trực tiếp
Chuyện cô ấy và A Thành yêu đương, có phải là đã bị Ôn Thành biết rồi không, cái này gọi là tính sổ sau thu à?
Mình là người phụ nữ xấu xa ư? Vòng quanh giữa hai người đàn ông.
Cô yêu đương thôi mà sao phiền thế cơ chứ.
Lần đầu tiên thì thích anh trai của mình, sau đó tình yêu đó không bệnh mà chết.
Lần thứ hai thích một người hai nhân cách, thật là... tuyệt vọng quá mà!
Bạch Thư Hân cảm giác chắc chắn là Nguyệt Lão đã kết rối dây tơ hồng của cô, nếu không thì sao đường tình của cô lại lận đận như thế?
Nửa tiếng sau, cô nhận được tin nhắn của Ôn Thành.

Anh ta đã tới quán cà phê ở tầng dưới, anh ta bảo cô xuống.
Cô nhìn con số ở thang máy đang nhảy liên tục, trái tim cũng lần lượt leo cao, cuối cùng treo ở cổ họng, giống như là lúc nào cũng có thể nhảy ra vậy.
Cuối cùng ting một tiếng dừng ở tầng một, cô thu lại tâm trạng rồi bước ra ngoài. Cô cảm thấy mình cũng phải nói chuyện tử tế với Ôn Thành.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement