Truyện: Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y - Vân Khương Mịch (full)

Advertisement

Chương 47: Đẩy hắn vào chỗ chết!

Gặp nguy hiểm!

Mặt Mặc Phùng Dương biến sắc, thu hồi ánh mắt tựa như muốn ăn thịt người lại, nghiêm túc nhìn Vân Khương Mịch: “Mặc kệ tiếng động bên ngoài có lớn đến đâu cũng đừng ló ra” Hắn đứng dậy định đi ra ngoài.

Ban nãy Vân Khương Mịch đang trêu chọc Mặc Phùng Dương, không ngờ rằng xe ngựa lại đột nhiên dừng gấp.

Nàng không đề phòng chút nào, liên lụy cả Phong Bảo, hai mẹ con cùng ngã về phía cửa xe ngựa, được Mặc Phùng Dương kéo quay lại.

Nàng che chở cho Phong Bảo, hai người ngồi sát trong góc.

“Ngươi đi làm cái gì?” Vân Khương Mịch nhìn Mặc Phùng Dương, trong mắt tràn đầy vẻ khẩn trương.

Mặc Phùng Dương thâm trầm nhìn lướt qua nàng, khóe môi nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn: “Bổn vương cần phải xem thử xem ai coi trời bằng vung! Dám ngăn cản xe ngựa bổn vương ngay trên đường cái!” Trong mắt hắn hiện lên sát ý.

Vân Khương Mịch hiểu rõ, hắn ra ngoài, ắt sẽ thấy máu.

“Đừng.” Nàng theo bản năng kéo tay hắn lại: “Không biết là người bên ngoài nhằm vào ai! Trời tối đường trơn, ai cũng không nắm được tình hình trong bóng tối.” Đèn lồng ở hai bên đường cái cũng không tính là sáng sủa.

Với lại, dường như những thích khách này đã sớm chuẩn bị, mai phục ở đây từ sáng sớm.

Khi bọn họ vừa mới ra ngoài, chúng đã cố tình làm tắt đèn lồng.

Lúc này, bên ngoài đen kịt một mảnh.

Đúng như Vân Khương Mịch nói, e rằng trong bóng tối nguy hiểm khắp nơi.

Ngộ nhỡ bọn chúng vẫn có mai phục thì sao?

“Ba người Như Vân võ công cao cường, ta đoán bọn họ cũng không tốn sức. Sợ là những thích khách này chẳng phải cao thủ tuyệt thế gì, chờ bọn họ bắt sống rồi bức cung là được” Nàng nói ba người là chỉ Như Vân, Như Minh và Như Ngọc.

Lúc nàng và Phong Bảo theo Cố Bắc Trung về nhà họ Cố có dẫn theo Như Ngọc.

“Bổn vương sẽ không làm con rùa đen rụt đầu.” Mặc Phùng Dương híp híp mắt lại, trong con ngươi lóe ra ánh sáng lạnh.

“Nếu là vài con cá linh tinh không bơi theo dòng, ngươi đường đường là Vương gia lại ra tay, chẳng phải là bẩn tay sao? Tự hạ thấp thân phận sao?” Lời của Vân Khương Mịch đã chặn miệng của hắn.

Quả nhiên, không lâu sau đó, tiếng đánh nhau phía ngoài liền ngừng lại, giọng của Như Vân vang lên ở bên ngoài xe ngựa: “Chủ nhân, chỉ là một ít ăn xin, đã xử lý xong toàn bộ.” “Còn người sống không?” “Không còn.” Như Vân nhìn thoáng qua thi thể bên chân: “Người sống duy nhất bắt được cũng đã cắn lưỡi tự vẫn rồi” “Nếu như cắn lưỡi tự sát thì không phải ăn xin, nhất định đã được huấn luyện” Giọng nói mang hơi lạnh của Mặc Phùng Dương truyền ra từ trong xe ngựa: “Dọn dẹp sạch trước đi” “Vâng” Như Vân ở lại giải quyết hậu quả, Như Minh và Như Ngọc đánh xe ngựa trở về Vương phủ.

Vân Khương Mịch vẫn bịt kín tai của Phong Bảo, ôm cậu bé thật chặt vào trong ngực. Vốn tưởng răng cậu bé chưa từng trải qua chuyện thế này, chắc chắn sẽ sợ hãi.

Vậy mà khi nàng thả tay xuống lại thấy Phong Bảo ngẩng đầu, đôi mắt sáng trong suốt nhìn nàng: “Mẫu thân, ăn xin là thứ gì?” “Cá linh tinh là thứ gì?”   Vân Khương Mịch: “…” “Là mấy thứ ham ăn thích đi xin đồ, là mấy con cá vớ va vớ vẩn ” Mặc Phùng Dương trả lời thay nàng.

Câu trả lời này khiến Vân Khương Mịch trợn trắng mắt.

Thứ ham ăn thích đi xin đồ, cá vớ va vớ vẩn?

Vị Vương gia này, cách dùng từ của ngài thật là mới mẻ, lần đầu tiên nàng nghe thấy đấy!

Nhưng Phong Bảo lại gật đầu, nửa hiểu nửa không gật đầu: “ÀI” Xe ngựa vừa mới chạy một đoạn đường đã trông thấy phủ Minh Vương ở không xa. Lúc này, chỉ thấy Mặc Phùng Dương nhíu mày lại, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía Vân Khương Mịch.

“Làm sao vậy?” Thấy sắc mặt hắn không đúng lắm, Vân Khương Mịch vội ôm lấy Phong Bảo, ngồi thẳng người, căng thẳng hỏi.

Một giây kế tiếp, thân thể Mặc Phùng Dương khẽ cử động, tay phải bắt lấy cực nhanh.

Bên tai truyền đến tiếng xé gió, Vân Khương Mịch ngẩng đầu, chỉ thấy trong tay hắn đã bắt được một mũi tên.

Thì ra, lúc nãy không phải hắn đang nhìn nàng.

Khẳng định là người bắn ra mũi tên này có không ít công lực.

Buồng xe ngựa của phủ Minh Vương rất dày, mũi tên này lại có thể đâm thủng buồng xe ngựa!

Vẻ mặt Vân Khương Mịch đầy khiếp sợ: “Thứ này…” “Xem ra, có người muốn đưa bổn vương vào chỗ chết.” Loại người không giết chết hắn thề không bỏ qua.

Mặc Phùng Dương khế cong môi, trên mặt không có nửa phần vui vẻ. Trái lại, Vân Khương Mịch nhìn thấy lạnh lẽo vô †ận từ trong con ngươi của hắn…

Bị hắn liếc mắt nhìn, giống như là bị một bàn tay lạnh như băng ném vào vực sâu không đáy.

“Không chắc chắn là đối phó ngươi, có thể là đối phó ta Vân Khương Mịch vội vàng hỏi: “Ngươi bị thương sao?” Mặc Phùng Dương lắc đầu, kiểm tra kỹ càng mũi tên trong tay: “Không phải nhắm vào ngươi. Đêm nay, có người muốn lấy mạng của bổn vương.” “Vì sao?” Từ một mũi tên thì có thể nhìn ra cái gì?

“Bổn vương nhận ra mũi tên này” Khóe môi Mặc Phùng Dương vẫn nhếch lên, vẽ lên độ cong rét lạnh.

Hắn vẫn chưa nói rõ.

Nhưng trong lòng Vân Khương Mịch đã có phỏng đoán.

Bây giờ hắn quản lý Thần Cơ Doanh, đa số vũ khí trong triều đều được giữ trong tay hắn.

Cho dù là từ tay hắn thả ra ngoài cũng phải trải qua tay mắt của hắn. Vậy nên, hắn có thể nhận ra mũi tên này cũng không phải là chuyện ly kỳ gì.

Nàng nhíu mày: “Là ai?” “Chuyện không nên hỏi, đừng hỏi.” Mặc Phùng Dương liếc nhìn nàng, bộc phát ra khí lạnh.

Vân Khương Mịch cảm thấy phía sau lưng mát lạnh, vội   vàng dời ánh mắt, chỉ ôm chặt Phong Bảo trong ngực: “Không phân biệt tốt xấu, không biết ý người tốt!” Nàng khẽ “hừ” một tiếng.

Nàng chỉ tốt bụng quan tâm hắn một câu mà thôi!

Không biết coi trọng!

Trong lòng nàng độc ác hỏi thăm mười tám đời tổ tiên của Mặc Phùng Dương.

Mặc Phùng Dương không nói tiếp, nhìn mũi tên trong tay, như có điều suy nghĩ.

Như Ngọc đã đuổi theo người bắn cung, Như Minh nhanh chóng đánh xe ngựa vào phủ Minh Vương.

Mặc dù nhanh nhưng ngồi trong xe ngựa lại vẫn ổn định.

Có thể thấy, Như Minh không chỉ có võ công cao cường mà còn là một người đánh xe giỏi.

Vào Vương phủ, Phong Bảo đã ngủ rồi.

Hôm nay cậu bé chưa nghỉ trưa, buổi trưa lại theo Vân Khương Mịch đến nhà họ Cố. Trẻ con bao giờ cũng buồn ngủ nhiều hơn người lớn, ban ngày không ngủ, ban đêm phải đi ngủ sớm.

Vân Khương Mịch ôm cậu bé, đang định hỏi Mặc Phùng Dương có muốn đến viện Ánh Nguyệt dùng bữa tối không.

Liền nghe thấy hắn nói: “Trở về, mặc kệ nghe phía bên ngoài có tiếng động gì cũng đừng đi ra” Nói xong, hắn xoay người đi ra ngoài cửa.

Tựa như trở lại Vương phủ chỉ là vì đưa hai mẹ con bọn họ về.

Đi mấy bước, hắn lại xoay người lại, chau mày nhìn nàng: “Phong Bảo vẫn chưa ăn bữa tối, gọi thằng bé dậy ăn chút gì đi! Nếu không buổi đêm sẽ đói bụng” Mặc dù nói chuyện với nàng rất lạnh nhạt nhưng đối với Phong Bảo, hắn vẫn dặn dò Vân Khương Mịch kỹ lưỡng.

Mặc Phùng Dương của tối nay khiến nàng cảm thấy hơi không quen.

Nhưng lại cực kỳ an tâm.

Nàng nắm thật chặt tay của Phong Bảo đang ôm trong ngực, đặt cằm lên khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn của cậu bé, giọng nói mang theo một tia lo lắng mà chính nàng cũng không nhận ra: “Đã muộn thế này rồi, ngươi định đi đâu?

Không ăn bữa tối sao?” “Chuyện ngươi không nên hỏi, đừng hỏi.” Mặc Phùng Dương vẫn nói một câu lạnh băng như vậy.

Nam nhân trêu chọc cãi nhau với nàng trong khoảng thời gian này, dường như đã trở nên trưởng thành chững chạc trong một đêm.

Loại cảm giác này khiến Vân Khương Mịch hơi khó chịu.

Giống như Mặc Phùng Dương đang cố ý vạch rõ giới hạn với nàng…

“Ngươi đi nơi nào?” Nàng chưa từ bỏ ý định, lại hỏi thêm một lần, thấy lông mày hắn càng nhíu chặt, vội vàng bồi thêm một câu: “Nếu như ngươi chết, mẹ góa con côi bọn ta phải làm sao đây?” Mặc Phùng Dương: “… Yên tâm, bổn vương không chết được.”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement