Vân Quán Ninh quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Như Ngọc đang rướn cổ ở ngoài cửa.
Đây là Ngự Thư Phòng, hắn ta không dám lỗ mãng.
Không được Mặc Tông Nhiên cho phép, Như Ngọc không dám tùy tiện bước vào.
Lúc này, hắn ta đang rướn cổ như con ngỗng đực, nói: "Chủ tử sai thuộc hạ đến xem thử, vương phi đói bụng chưa? Có cần truyền lệnh mang thức ăn lên không?"
Vân Quán Ninh: "Hả?"
Mang thức ăn lên?
Lúc trước, hàng ngày nàng và Mặc Diệp đều tiến cung lên triều vào giờ này.
Đôi khi sẽ dùng bữa sáng trước, đôi khi nàng cũng sẽ chờ trong Ngự Thư Phòng, người của Ngự Thiện Phòng sẽ mang bữa sáng đến.
Mặc Diệp lúc nào lại chủ động quan tâm đến vậy?
Hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi!
Truyền lệnh mang thức ăn là giả, theo dõi nàng mới là thật.
Vân Quán Ninh bất lực nói: "Như Ngọc, nếu người nói thật với ta, bổn vương phi sẽ có..."
Chữ "thưởng" còn chưa kịp nói ra, Như Ngọc đã lập tức chữa lại lời nói lúc nãy: "Vương phi, chủ tử sai thuộc hạ đến xem thử, Tổng công tử và người có giữ khoảng cách an toàn không!"
Vân Quán Ninh: "..."
Tống Tử Ngư: "..."
Đồ chó Mặc Diệp này, quả nhiên lâu rồi chưa bị đánh nên thèm đèn sao?
Thấy Vân Quán Ninh nổi giận, Tổng Tử Ngư khẽ bật cười.
"Vậy người xem thử, khoảng cách của bổn vương phi và Tống Tử Ngư đã an toàn chưa?"
Vân Quán Ninh nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Như Ngọc nhìn thử, hai người họ một người ngồi bên trái, một người ngồi bên phải... khoảng cách giữa hai người giống như núi và biển, quả thật rất "an toàn"!"
"Cực kỳ an toàn!"
Như Ngọc giơ ngón tay cái lên nói: "Thuộc hạ sẽ đi bẩm lại với chủ tử ngay."
Hắn ta biến mất nhanh như chớp.
Thấy dáng vẻ giận dữ bực bội của Vân Quản Ninh, Tống Tử Ngư khẽ nói: "Minh vương rất quý trọng người!"
"Vậy thì sao?"
Vân Quán Ninh ngang ngược nói: "Giữa ta và hắn, nếu như muốn làm lành thì cũng không dễ như vậy!"
"Nhưng vì Viên Bảo, hai người sớm muộn gì cũng phải làm lành đúng không?"
Tống Tử Ngư hỏi.
Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng.
Nhẹ như chiếc lông vũ, Vân Quán Ninh có vẻ hơi mất tập trung không nghe rõ.
Vấn đề này nàng lại chưa từng nghĩ tới.
Nhưng bây giờ Tống Tử Ngư nhắc đến.
Vân Quán Ninh nhíu mày: "Tổng Tử Ngư, có phải người đang đánh trống lảng với ta không? Vừa rồi ta hỏi ngươi cái gì, ngươi đã trả lời ta chưa?"
Tống Tử Ngư khẽ cười đáp.
"Quán Ninh, người yên tâm."
Hắn ta lúc này mới trả lời: "Vết thương của ta không đáng ngại."
"Đã thành ra thế này rồi còn không đáng ngại sao?"
Vân Quán Ninh đứng dậy: "Ngươi coi ta là đứa bé ba tuổi sao?"
"Qua một khoảng thời gian tự nhiên sẽ khỏi thôi."
Tống Tử Ngư cũng đứng dậy theo: "Hôm nay có lẽ hoàng thượng không có thời gian nói chuyện với ta, ta về trước đây. Quán Ninh, sau này gặp lại"
Hắn ta không hề nói với nàng, vết thương của hắn ta... dùng cái gì để "đổi" lấy.
Vết thương đó, không những lấy đi mười năm công lực của hắn ta, mà còn lấy đi ba năm tuổi thọ...
Hắn ta chỉ gật đầu với nàng, vừa lạnh lùng vừa xa cách.
Giống như lúc đầu, lúc nàng vừa nhìn thấy hắn trên núi Vân Vụ, dáng vẻ hắn ta lạnh lùng cao ngạo.
Cảm giác này khiến Vân Quản Ninh cảm thấy lo lắng.
Thấy Tống Tử Ngư quay người đi ra ngoài, nàng cũng không ngăn lại.
Chính vào lúc này, Như Ngọc lại rướn cổ đứng ngoài cửa nói: "Vương phi..."
"Cút!"
Vân Quán Ninh bực bội.
Quả nhiên nữ nhân trở mặt còn nhanh hơn trời trở gió!
Như Ngọc uất ức, nhưng lập tức đáp lại: "Vâng!"
Hắn ta vội vàng cút ngay.
Vân Quán Ninh đi tới đi lui trong điện, nghĩ thế nào cũng không hiểu, những lời nửa thật nửa đùa của Tổng Tử Ngư. Người này rõ ràng là có bí mật.
Nhưng khi hắn ta nói nàng sớm muộn gì cũng sẽ lành lành với Mặc Diệp...
Hắn ta bèn thu lại vẻ dịu dàng, lộ vẻ lạnh lùng vốn có của mình.
Hắn ta định xem nàng như người dưng sao?
Chưa làm rõ mối quan hệ giữa nàng và Tống Tử Ngư, hắn ta cứ thế mà vạch rõ ranh giới với nàng, như thể khiến Vân Quán Ninh cũng thấy hơi khó chịu.
Một khi nàng khó chịu thì sẽ có người bị vạ lây.
"Như Ngọc!"
Vân Quán Ninh gọi to.
Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!
Truyện mới hay dành cho bạn
Top Truyện hay nhất
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan | Kiếm Vực Vô Địch | Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi |
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì |
Tổng Tài Tại Thượng | Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực | Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế |
Thánh Thể Bất Phàm | Bắt đầu từ một cái giếng biến dị | Vô Thượng Kiếm Đế |
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ | Bát Gia Tái Thế | Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê | Tử Thần đào hoa | Long đô binh vương |
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia | Thiên Mệnh Kiếm Đạo | Kiếm khách mù |
Hoắc tổng truy thê | Cuồng Long Xuất Thế | Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời |
Huyện lệnh đế sư | Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp | Chàng rể trường sinh |
Binh Vương Thần Bí | Tuyệt Phẩm Thiên Y | Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người |
Tuyệt Thế Dược Thần | Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả | Tiên y ngờ nghệch |
Tuyệt Thế Thần Y | Thiên Nhãn Quỷ Y | Tuyệt Thế Long Thần |
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm | Võ tôn đỉnh cấp | Thần Y Xuất Ngục |
Sát Thần Chí Tôn | Truyền Thuyết Đế Tôn | Khai quang mật sử |
Cao thủ Y võ | Chiến thần Tu La | Thần Chủ Ở Rể |
Chiến Thần Thánh Y | Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn | Đệ nhất kiếm thần |
Đỉnh Phong Võ Thuật | Bố cháu là chiến thần | Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên |
Cửu Thiên Kiếm | Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp | Chàng rể quyền thế |
Y võ song toàn (full) | Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) | Chàng rể cực phẩm - full |
Phá quân mệnh | Xuyên không tới vương triều Đại Khang | Hậu duệ kiếm thần |
Đế Hoàng Mạnh Nhất | Báo Thù Của Rể Phế Vật | Thần y trở lại |
Người Tình Của Quý Tổng | Thiên đạo hữu khuyết | Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ |
XXX | Thái Tử Bụi Đời (full) | Sư phụ tôi là thần tiên |
Đỉnh Phong Thiên Hạ | Thánh Địa Vô Cực | Thần Y Thánh Thủ |
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm | Người chồng vô dụng của nữ thần | Tổ Thần Chí Tôn |
Hôn nhân bất đắc dĩ | Đỉnh cấp rể quý | Tuyệt Kiếm Phá Thiên |