Vân Quán Ninh quát khẽ một tiếng, không chút lưu tình đạp hẳn một cái lăn xuống giường: “Nếu không chịu thành thật thì cút về Thỉnh Trúc Viện của ngươi đi, lão nương đang phiền muộn đấy.”
Mặc Diệp vô tội.
Vừa rồi không đề phòng, nên đã bị nàng đạp một cước lăn xuống giường.
Hắn đứng lên, ghé vào mép giường giọng điệu yếu ớt nói: “Ninh nhi, người đang phiền chuyện gì? Không bằng người cứ nói ra, bổn vương sẽ san sẻ với ngươi.”
“Ngươi có thể san sẻ thì ta còn phiền cái gì chứ?”
Nhưng lúc này nàng cũng đang cần một người để nói chuyện.
Thấy Mặc Diệp không ngủ, Vân Quán Ninh quyết định tâm sự với hắn.
“Hóa ra nàng phiền muộn vì chuyện của người khác? Ninh nhi, đêm đẹp rất ngắn, hay là chúng ta.”
Vừa nói được một lúc thì Mặc Diệp lại bắt đầu lạc đề.
i ****
**
Vân Quán Ninh cạn lời: “. Mặc Diệp có phải người bị **** ***** lên não hay không vậy?”
Không biết tên đàn ông chó này gần đây đã chịu phải đả kích gì, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện sinh đứa thứ hai, có bản lĩnh thì hắn tự sinh một mình đi.
Hai người đã thành thân năm năm rồi.
Ngoại trừ đêm tân hôn ra, sau đó mang theo hiểu lầm mà bắt nàng lại, lúc này mới có Viên Bảo.
Năm năm này, hắn là một nam nhân khí huyết phương cương, cũng nhìn rất gian khổ mà.
Lúc trước không muốn động vào nàng.
Bây giờ ngược lại ngày nhớ đêm mong, xuất phát từ nội tâm muốn nàng, nhìn thân thể nàng phát sáng ở trước mặt hắn, dù là có xiêm y che chắn kín mít, hắn cũng có thể dùng ánh mắt gỡ hết toàn bộ xiêm y của nàng ra.
Nhưng hết lần này đến lần khác nữ nhân này lại không chịu cho hắn động vào.
“Bổn vương là một nam nhân bình thường, người lại là thê tử của bổn vương. Chúng ta cùng giường chung gối, nếu bổn vương không có một chút nghĩ xấu nào với ngươi, ngươi thử nghĩ xem, có phải ngươi một chút mị lực cũng không có hay không?”
Trong mắt người đời, Minh Vương cao cao tại thượng, băng lãnh lạnh lùng, trầm mặc kiệm lời.
Khi vừa mở miệng không mắng người thì chính là giết người.
Nhưng khi ở trước mặt của Vân Quán Ninh...
Hắn miệng lưỡi trơn tru, dỗ ngon dỗ ngọt, vô liêm sỉ...
Không đợi Vân Quán Ninh lên tiếng, hắn lại cười hì hì áp sát vào: “Bổn vương quấn lấy người như thế, người phải biết người có nhiều mị lực đến mức nào.”
Vân Quán Ninh bị hắn quấn lấy đến phát phiền, lại sợ đánh thức Viên Bảo, chỉ đành phải lấy con dao dưới gối ra...
Một lát sau, Mặc Diệp trên người chỉ mặc một thân áo ngủ ôm gối của chính mình cả đối giày mặt mày xám xịt đi ra khỏi Thanh Ảnh Viện.
Hai huynh đệ Như Ngọc Như Mặc lén lút hiện thân.
“Chủ tử, đêm hôm khuya khoắt, dáng vẻ này của ngài chắc là bị vương phi đuổi ra ngoài
nhỉ?”
Như Ngọc không sợ chết lên tiếng.
Mặc Diệp chỉ quét mắt nhìn hắn ta một cái, lần này không cần hắn phân phó, nắm đấm của Như Mặc đã nện qua.
Như Ngọc bị đánh đập một trận.
Uất khí trong lòng Mặc Diệp tiêu tan chút ít, trở lại Thỉnh Trúc Viện lật qua lật lại mãi vẫn không thể chìm vào giấc ngủ được.
Đã có thói quen ngủ cùng hai mẫu tử bọn họ trên một chiếc giường lớn, bây giờ quay trở lại Thỉnh Trúc Viện, hắn lại cảm thấy gian phòng ngủ này quá lớn, quá trống rỗng. Dù cho chậu than trong phòng đang cháy hừng hực, chăn trên đệm dưới.
Nhưng hắn vẫn thấy chỗ nào cũng lạnh lẽo.
Đập vào mắt là khung cảnh vắng lặng, toàn thân lạnh như băng.
Nhưng hắn là người luyện võ!
Mặc Diệp nằm nghiêng ở trên giường, gọi Như Ngọc và Như Mặc tiến vào cùng hắn thương lượng đối sách.
Chủ đề thượng nghị lần này là: làm thế nào để có thể sớm bắt được trái tim của Vân Quản Ninh.
Tận đến lúc chân trời xuất hiện ánh sáng, Như Ngọc và Như Mặc mới ngáp ngắn ngáp dài đi ra ngoài, Mặc Diệp xuống giường thay quần áo chuẩn bị tiến công vào triều.
Vừa ra đến cửa, Như Ngọc ngáp ngắn ngáp dài hát một câu: “Hoa tuyết bay bay, gió bắc khẽ thổi...”
Hiếm thấy lần này Như Mặc không có đánh hắn ta, Như Mặc cũng lẩm bẩm đi ra ngoài: “Ngược thể thoải mái nhất thời, lúc truy thế thì sấp mặt, con đường truy thế của vương gia còn dài đằng đẵng...”
Động tác của Mặc Diệp dừng lại một chút.
Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!
Truyện mới hay dành cho bạn
Top Truyện hay nhất
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan | Kiếm Vực Vô Địch | Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi |
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì |
Tổng Tài Tại Thượng | Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực | Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế |
Thánh Thể Bất Phàm | Bắt đầu từ một cái giếng biến dị | Vô Thượng Kiếm Đế |
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ | Bát Gia Tái Thế | Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê | Tử Thần đào hoa | Long đô binh vương |
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia | Thiên Mệnh Kiếm Đạo | Kiếm khách mù |
Hoắc tổng truy thê | Cuồng Long Xuất Thế | Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời |
Huyện lệnh đế sư | Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp | Chàng rể trường sinh |
Binh Vương Thần Bí | Tuyệt Phẩm Thiên Y | Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người |
Tuyệt Thế Dược Thần | Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả | Tiên y ngờ nghệch |
Tuyệt Thế Thần Y | Thiên Nhãn Quỷ Y | Tuyệt Thế Long Thần |
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm | Võ tôn đỉnh cấp | Thần Y Xuất Ngục |
Sát Thần Chí Tôn | Truyền Thuyết Đế Tôn | Khai quang mật sử |
Cao thủ Y võ | Chiến thần Tu La | Thần Chủ Ở Rể |
Chiến Thần Thánh Y | Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn | Đệ nhất kiếm thần |
Đỉnh Phong Võ Thuật | Bố cháu là chiến thần | Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên |
Cửu Thiên Kiếm | Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp | Chàng rể quyền thế |
Y võ song toàn (full) | Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) | Chàng rể cực phẩm - full |
Phá quân mệnh | Xuyên không tới vương triều Đại Khang | Hậu duệ kiếm thần |
Đế Hoàng Mạnh Nhất | Báo Thù Của Rể Phế Vật | Thần y trở lại |
Người Tình Của Quý Tổng | Thiên đạo hữu khuyết | Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ |
XXX | Thái Tử Bụi Đời (full) | Sư phụ tôi là thần tiên |
Đỉnh Phong Thiên Hạ | Thánh Địa Vô Cực | Thần Y Thánh Thủ |
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm | Người chồng vô dụng của nữ thần | Tổ Thần Chí Tôn |
Hôn nhân bất đắc dĩ | Đỉnh cấp rể quý | Tuyệt Kiếm Phá Thiên |