Truyện: Vương Phi Vô Lại Của Hàn Vương (full) - Nguyệt Thượng Hồng

Advertisement
"Nếu có chuyện gì cần Ngạo Tình, Ngạo Tình sẽ trợ giúp hết sức, không màng sống chết." Không do dự nữa, bước về trước.

Phong Dạ Hàn thấy Ngạo Tình vẫn muốn đi như trước, lắc mình một cái từ phía sau ôm lấy Ngạo Tình, âm thanh có chút khàn khàn "Ta muốn người vẫn yêu thích ta, đồng ý với ta?"

Không ngờ hắn sẽ đột nhiên ôm lấy mình, Ngạo Tình có chút giật mình, ấm áp, chậm rãi xoay người ôm hông hắn: "Để cho ta suy nghĩ thật kỹ, được không?"

"Tiểu thư." Băng Tâm tới. Cô gái nhỏ này, kể từ khi xảy ra chuyện ở núi Yên Vụ luôn sợ Ngạo Tình bị thương tổn lần nữa, mỗi ngày đều như lên dây cót, nhất định phải trông thấy Ngạo Tình nàng mới yên tâm.

Ngạo Tình vội vàng nhón chân lên, hướng khuôn mặt của Phong Dạ Hàn nhẹ nhàng hôn một cái, ha ha, đánh dấu trước.

Mắt phượng người nào đó chợt sáng, khóe miệng chậm rãi cong lên tạo thành đường cong đẹp mắt.

"Đi thôi." Ngạo Tình lôi kéo tay Phong Dạ Hàn, hướng cửa đi tới.

"Vị cô nương này, xin dừng bước, đây là nơi nghỉ ngơi của chủ nhân ta." vẻ mặt Xuất Nguyệt nghiêm cẩn, lì lợm.


"Tránh ra. Nếu không đừng trách đao kiếm của bản cô nương không có mắt." Băng Tâm nghĩ tới an nguy của Ngạo Tình, bất chấp mọi thứ. Hơn nữa lần trước cùng Băng Lam-hai người lỗ mãng liều lĩnh chạy đến Hàn vương phủ muốn gặp Ngạo Tình, cũng là bị người này cản ở ngoài cửa, qua mười mấy chiêu, Hàn vương nhìn thấy mới bảo ngừng. Cái gọi là thù mới hận cũ, cùng lúc làm lửa giận bốc lên cao.

Hai tiểu cô nương chống lại tứ nhân(bốn người Xuất Nguyệt), trường hợp có chút buồn cười.

"Tiểu nữ nhân này tính khí thật cay. Thật đúng khẩu vị của ta." Mặt mày phong lưu, Bích Nguyệt không quên trêu ghẹo Băng Tâm.

"Tìm chết." Băng Tâm nhanh chóng rút kiếm, kiếm khí bức người, đâm thẳng về phía Bích Nguyệt.

"Dừng tay." Ngạo Tình vội vàng hô ngừng, nếu không trường hợp này sẽ không thu thập được. Bốn người Xuất Nguyệt bọn họ thân thủ bất phàm, kiếm pháp của Băng Tâm cũng là thượng thừa, cộng thêm trong lòng lo lắng cho mình, nhất định sẽ dùng Lưu Tinh kiếm pháp thất truyền đã lâu, khi đó thì phiền phức lớn rồi.


Băng Tâm vừa nhìn thấy Ngạo Tình không có việc gì, cũng không muốn đánh nữa, thu hồi kiếm thế, nhào tới chỗ Ngạo Tình.

"Tiểu thư, ngươi không sao chớ?" Tiểu thiếu nữ mang theo tiếng khóc nức nở chạy tới, Băng Lam cười trộm đi lên một bước kéo Băng Tâm, nháy mắt. Băng Tâm sửng sốt vừa nhìn Ngạo Tình đang lôi kéo tay Phong Dạ Hàn, lửa giận lại nổi lên.

"Không có lương tâm a, người nửa đêm vụng trộm có phải hay không nên thông báo chúng ta một tiếng?." khuôn mặt nhỏ nhắn của Băng Tâm sung huyết đỏ bừng.

Oh. Nửa đêm vụng trộm. Cô gái nhỏ này thật đúng là sẽ nói ra được, Ngạo Tình ngẩn người, bi thống.

Khóe miệng Phong Dạ Hàn giật giật, bốn người Xuất Nguyệt càng thêm trừng lớn cặp mắt, không dám lên tiếng.

"Xem ra chúng ta là cây cải củ nên không được quan tâm rồi." Băng Lam cũng giận hờn, nhàn nhạt mà nói ra.

Băng Lam lôi kéo Băng Tâm xoay người, Ngạo Tình vừa nhìn liền thấy hai người tức giận thật, hất tay Phong Dạ Hàn ra, nhanh chóng đuổi theo.

"Ta sai lầm rồi, các ngươi đừng nóng giận có được hay không? Các ngươi đều nói nửa đêm vụng trộm, nếu là trộm, đương nhiên là tới lặng lẽ mới tính trộm, có đúng hay không? Nếu để cho các ngươi biết thì không phải rồi." Ngạo Tình nói một hồi, cũng không quản phía sau gương mặt tuấn tú của Phong Dạ Hàn ngay lập tức đen xuống, bốn người Xuất Nguyệt cố nén cười thật khổ cực.

"Hừ. Tiểu thư ngươi thật đúng là dám nói, không xấu hổ." Băng Tâm hung hăng hất tay NgạoTình ra, nghiêng đầu không nhìn người nào đó.

"Ha ha, củ cải quá mặn, lỗ mũi không thông, cũng ngửi không thấy mùi khai rồi." Ngạo Tình cười ha hả, Băng Lam phù một tiếng bật cười.

"Ngươi xem một chút, người ta Băng Lam bụng có thể che dù, cái người này tiểu thiếu nữ thế nào lại để ý như vậy đấy." Ngạo Tình kéo kéo tay Băng Tâm.

"Tiểu thư, là bụng lớn có thể chống thuyền, không phải che dù, chưa từng thấy qua tiểu thư nhà nào đần như vậy." Băng Tâm rốt cuộc cười lên, Băng Lam đưa mắt nhìn Băng Tâm ý nói chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bị tiểu thư đùa bỡn, Băng Tâm đần.

Ngạo Tình lau chán, tiểu nữ nhân này tính tình thật thẳng.

Băng Tâm sửng sốt một lúc, mắt hạnh trừng lên, vung quyền, "A. Tiểu thư ngươi lại trêu chọc ta. Ta xem ngươi thật không muốn sống rồi."

Ngạo Tình nhanh chân chạy về phía Phong Dạ Hàn, "Phong Dạ Hàn, giang hồ cứu cấp a."

Phong Dạ Hàn nhìn thân thể nhỏ bé điên điên khùng khùng chạy về phía mình, nhíu nhíu mi tâm, tiến lên một bước ôm lấy Ngạo Tình, vèo một tiếng, biến mất, lưu lại một trận tiếng cười.

Trời còn chưa có sáng hẳn, mặt trời vẫn còn ẩn hiện sau những đám mây, cả không gian chìm trong ánh sáng vàng nhạt. Ngạo Tình đang ngủ thoải mái thì thấy một cỗ hơi thở quen thuộc đánh tới.

"Sao ngươi lại tới đây?" Xoa mắt buồn ngủ, tư thái lười biếng mà mê người.

"Đây là phòng ngủ của ta." Chỉ thấy sắc mặt Phong Dạ Hàn so với thường ngày nhu hòa mấy phần, âm thanh không quá lãnh.

Kể từ khi từ núi Yên Vụ tới nơi này, Ngạo Tình vẫn chiếm lấy phòng ngủ của Phong Dạ Hàn, ép hắn dời đi trận địa, nói ra thật có điểm xấu hổ a.

"Ách. . . . . ." Đang lúc Ngạo Tình nghĩ tới nên nói như thế nào, Phong Dạ Hàn vén chăn gấm ra, hung hăng ôm lấy Ngạo Tình, tựa như một tiểu nam hài sắp chết chìm nắm chặt cuối cùng một cây cỏ cứu mạng.

Trong nháy mắt, đôi mắt trong veo của Ngạo Tình trấn tĩnh, không biết hắn tại sao lại như thế. Vươn tay cũng dùng sức ôm lấy hông của hắn, cho hắn nhiều một chút an ủi.

"Đừng rời khỏi ta, có được hay không?" Giọng nói có chút không lưu loát, trong lòng hoảng sợ .

Ngạo Tình tức thì nghĩ đến ánh mắt mê man kia, có phải hay không một người đang có thói quen một mình cô đơn, khi trong lòng có thêm một người, lại có chút hoảng sợ, không biết nói như thế nào?

Như vậy cao ngạo làm cho người ta thương yêu người, Phong Dạ Hàn.

Ngạo Tình đột nhiên cảm thấy mình nên dũng cảm yêu một lần, vô luận kết quả như thế nào, cũng không không hối tiếc cả đời. Tương lai vốn không thể biết trước, mặc kệ nó, binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản thôi.

"Ừ. Ta đồng ý ngươi." Ngạo Tình hướng trong ngực Phong Dạ Hàn cọ xát "Ta đồng ý ngươi, không rời đi ngươi."

Ngạo Tình cảm thấy rõ ràng thân thể Phong Dạ Hàn chấn động, ôm chặt hơn, hận không thể nhập nàng vào làm một với mình .

Hồi lâu cũng không thấy Phong Dạ Hàn buông ra, Ngạo Tình cũng đành chịu, ngay tại chỗ trực tiếp nằm trong ngực người khác ngủ mất.

Phong Dạ Hàn cảm thấy người trong ngực hô hấp rất đều đều, bắt đầu có chút tức giận, giận nàng không chăm chú, rất nhanh, hắn cười, cười thực sự, hai mươi năm qua hắn cơ hồ thậm đã chí quên mình còn có thể cười, quên cảm giác cười là như thế nào.

"Lão hầu gia. Tiểu thư còn đang ngủ đấy." Băng Tâm vội vàng ngăn người đang tới.

"Ta là gia gia nàng, cũng không phải là lần đầu tiên nhìn nàng ngủ." Bách Lý Chiến có chút nghi ngờ, Băng Tâm rất ít khi chặn mình đánh thức Ngạo nhi, chắc chắn có biến.

"Lão Hầu. . . . . ." Băng Lam đang muốn nói, Bách Lý Chiến đã trực tiếp đi nhanh vào.

Vừa nhìn, Ngạo Tình và Phong Dạ Hàn đang ôm nhau hai người còn không kịp buông ra, có chút co quắp.

"Ha ha. Hảo tôn nữ, hảo tiểu tử, tiếp tục tiếp tục, coi như không thấy gia gia, không thấy gia gia." Bách Lý Chiến đặt mông ngồi ở bên cạnh bàn, châm trà nhìn phong cảnh .

Ngạo Tình ngượng ngùng liếc mắt nhìn phong Dạ Hàn, phát hiện mang tai Phong Dạ Hàn cũng ửng đỏ, hai người ăn ý nhìn nhau cười một tiếng.

"Gia gia, có chuyện gì?" Ngạo Tình ngáp một cái, hỏi.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement