Truyện: Vương Phi Vô Lại Của Hàn Vương (full) - Nguyệt Thượng Hồng

Advertisement
Đột nhiên, Ngạo Tình cảm thấy một cỗ khí lạnh mãnh liệt trong cơ thể tràn ra, sắc mặt chợt biến tím đen, gân xanh nổi lên, toàn thân run rẩy, loại đau đớn như tan lòng nát dạ đánh tới, trong nháy mắt lâm vào hôn mê: "Đau! Ta rất đau!"

Gương mặt tuấn tú của Phong Dạ Hàn run lên, ôm lấy Ngạo Tình, kinh hoảng nói: "Nàng làm sao vậy?"

"Ngạo nhi, con làm sao vậy?" Bách Lý Chiến trợn tròn mắt, không hiểu ra sao.

"Tiểu thư thế nào?" Băng Lam vội vàng xem mạch, cả kinh kêu lên: "Trong cơ thể của tiểu thư có cổ!"

Cổ?

Lam Vân từ trong đám người thoát thân, đi tới đi trước, trong con ngươi thoáng qua ý tứ biết vậy chẳng làm: "Tuyệt tình cổ."

Bóng dáng xanh ngọc lướt qua, "Chát".


"Cái tên súc sinh này, ngươi cư nhiên...Năm đó ta không nên đem Ngạo nhi giao cho ngươi." Bách Lý Chiến hối hận không dứt: "Ngươi biết không? Ngạo nhi đã từng nghĩ cuộc đời này không gả, đợi ta tá giáp quy điền(cởi áo giáp về làm ruộng), mang ta lên núi bồi ngươi để bù lại ân tình mà mẫu thân nàng nợ ngươi, nhưng bây giờ xem ra, ngươi không đáng giá, không chỉ không đáng giá với tình yêu của Huyên Nhi, lại càng không đáng giá phần tình cảm này của Ngạo nhi đối với ngươi."

Hai mắt Bách Lý Chiến đẫm lệ, âm thanh cũng trở nên yếu ớt.

Nghe lời nói của Bách Lý Chiến, Lam Vân cười nhẹ, chậm rãi tiến lên: "Ta có thể giải cổ."

Nếu không phải là hắn biết cách giải cổ, Phong Dạ Hàn đã sớm nghĩ một chưởng giết hắn.

Lam Vân chẩn mạch, sắc mặt chợt biến, hướng về phía Băng Lam gầm lên: "Mới vừa rồi ngươi dùng châm pháp đả thông mạch môn?"

"Đúng vậy, tiểu thư dạy ta." Băng Lam hoảng sợ, chẳng lẽ châm sai huyệt vị rồi?

"Ta vốn cố định phạm vi hoạt động của tuyệt tình cổ, không ngờ bị ngươi trong lúc vô tình mở ra rồi." Lam Vân cười lạnh, cúi đầu cười đến thê lương: "Quả nhiên, tự mình làm bậy thì không thể sống được."

Phút chốc, xé áo trên ngực ra, từ tay áo rút ra một chủy thủ, đang muốn đâm vào ngực, Ngạo Tình đột nhiên mở mắt, tròng mắt đỏ tươi khó khăn nhìn Lam Vân: "Ta không cho người thương tổn tới mình, nhất định có biện pháp khác."

"Ngạo nhi, là ta đáng đời, ta lấy mạng đổi mạng cũng là việc nên làm." Lam Vân nhìn thấy Ngạo Tình đã như vậy mà vẫn quan tâm mình, trong lòng đã rất vui vẻ rồi, càng thêm kiên định dùng phương pháp lấy huyết dẫn cổ.

"Nếu như... Người dám, cuộc đời này... Ta sẽ không tha thứ cho người!" Ngạo Tình dùng hết sức lực chống cự lại đau đớn mà nói.

"Ngạo nhi..." Lam Vân ôm lấy Ngạo Tình, nước mắt ướt vạt áo, cảm nhận tuyệt tình cổ trong cơ thể nàng hoạt động thật lợi hại, hình như có chút không tầm thường. Chợt, hắn nghĩ tới một biện pháp.

"Ngươi và Ngạo nhi đã cùng phòng chưa?" Lam Vân nhìn chằm chằm Phong Dạ Hàn, vội vàng nói: "Tuyệt tình cổ, không được có tình, nhưng nếu như

lúc tuyệt tình cổ vẫn đang bị cố định phạm vi hoạt động, nếu có da thịt chi thân, hơi thở cùng huyết khí của ngươi cũng có thể ảnh hưởng đến tuyệt tình cổ."

Phong Dạ Hàn nhất thời không phản ứng kịp, có chút xấu hổ: "Cái đó.... Cùng phòng thật không có, chỉ là Ngạo nhi thỉnh thoảng nghịch ngợm, thích cắn môi ta, thỉnh thoảng cũng sẽ rách da chảy máu."

Băng Tâm Băng Lam cúi đầu cười trộm, hai nàng đã biết kỹ thuật hôn của tiểu thư. Bách Lý Chiến mỉm cười, chất nữ này của mình đúng là nhân vật lợi hại, hiểu được chủ động tấn công. Bốn người Xuất Nguyệt phải cố gắng nén cười.

Lam Vân cũng không quản cái khác, nói thẳng: "Mau. Máu của ngươi có thể làm cho tuyệt tình cổ tạm thời an định lại. Trước khi tuyệt tình cổ thức tỉnh lần nữa, tìm được giường Hàn Băng ngàn năm, ép tuyệt tình cổ ra ngoài. Cộng thêm Linh Chi ngàn năm để làm thuốc, là có thể khôi phục nguyên khí."

Phong Dạ Hàn nghe xong, tay phải dùng chủy thủ khẽ vạch cổ tay trái, mi tâm đều không nhíu một cái, đưa đến miệng Ngạo Tình. Tuyệt Tình cổ trong cơ thể nàng cảm nhận được máu của Phong Dạ Hàn, bỗng hưng phấn, Ngạo Tình giống như bị nghiện, càng hút nhiều hơn.

"Rất đau phải không?" Một hồi lâu, Ngạo Tình mới thả cổ tay Phong Dạ Hàn ra, nhìn miệng vết thương, tâm bỗng chốc đau lợi hại.

Phong Dạ Hàn nhẹ nhàng lau khô máu nơi khóe miệng của Ngạo Tình, cưng chiều cười nói: "Không đau chút nào."

Vẻ mặt Ngạo Tình cứng đờ, từng giọt nước mắt như hạt đậu tuôn rơi, ôm chặt lấy Phong Dạ Hàn nức nở nói: "Nhưng, lòng của ta đau!"

"Nha đầu ngốc!" Vuốt tóc Ngạo Tình, dịu dàng cười nói.

Chưa bao giờ thấy tiểu thư rơi lệ, trong nháy mắt Băng Lam lao thẳng tới cầm tay Ngạo Tình: "Tiểu thư, người đừng khóc, Băng Lam sẽ nấu một chút canh bổ huyết cho cô gia ăn để bù lại. Tiểu thư đừng khóc!"

"Đúng vậy. Tiểu thư. Băng Tâm cũng sẽ. Băng Tâm chưa từng thấy tiểu thư khóc, tiểu thư vừa khóc, lòng của Băng Tâm như nát ra."

Phong Dạ Hàn nghe xong lời của hai người, thân thể cao lớn run lên, ôm chặt hơn.

"Vậy sao ngươi còn đứng ở đây được, không phải lòng ngươi đã nát sao?" Ngạo Tình buông Phong Dạ Hàn ra, đưa tay lau nước mắt, nhìn Băng Tâm đứng một bên nói.

"A." Băng Tâm sửng sốt, cũng quên khóc.

Mọi người sửng sốt một hồi, sau đó nở nụ cười ha ha. Phong Dạ Hàn không thể làm gì đành bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nụ cười càng đậm.

Phong Dạ Hàn phái Truy Nguyệt cùng Bích Nguyệt cùng nhau hiệp trợ Lam Vân trở về núi Yên Vụ lấy Linh Chi ngàn năm, sau đó sẽ gặp nhau tại núi Tiên Khúc. Bách Lý Chiến bất ngờ rời quân đội, mặc dù có công trạng, cũng không tránh được có người lợi dung sơ hở cáo buộc ông tự tiện rời quân, không thể làm gì khác là phải lập tức trở về Tây Vực.

Một hôn lễ oanh oanh liệt liệt, Thượng Quan Dục vì giữ mặt mũi, cũng đành tìm một người thay thế, tiện tay tìm một khuê nữ của trọng thần cho bái đường, coi như thay đào đổi mận. Tự nhiên, việc này không thiếu sự hòa giải ngầm của Thượng Quan Liệt.

Trên đường đến núi Tiên Khúc tìm Huyền Ngọc mượn giường Hàn Băng, Phong Hành Thượng, Phong Hề Ngạn cũng ảo não đi theo, càng buồn cười hơn chính là Thượng Quan Dực cũng mặt dày đi cùng, lấy lý do là hộ tống vị hôn thê.

Nếu không phải lo lắng bệnh tình của Ngạo Tình, không nên động võ, Phong Dạ Hàn đã sớm muốn đánh Thượng Quan Dực quay về.

"Thái tử điện hạ, Ngạo Tình đã được người lấy lễ đối đãi mấy ngày này, không có biểu hiện gì cũng không có phi lễ với người, người nói xem, người không có việc gì lại không cùng với kiều thê mỹ thiếp của người sống tốt đẹp, chạy tới nơi đất cằn sỏi đá cho muỗi đốt này, đầu người có phải bị trúng gió hay không?" Ngạo Tình nhìn nam nhân đã đi qua ngàn bụi hoa không dính phiến lá lại còn ra vẻ nam nhân chung tình, không nhịn được chê cười nói.

Lời này vừa nói ra, mọi người cố nhịn cười ra tiếng, Phong Dạ Hàn chợt cảm thấy trong lòng hết giận không ít.

Thượng Quan Dực đâu nghĩ đến Ngạo Tình chân thực là như vậy, miệng không tha người, suy nghĩ dừng một chút, rất nhanh đuổi theo, "Ngạo nhi, mặc dù chúng ta không có bái đường, nàng cũng là vị hôn thê của ta, cái gọi là một ngày ân ái, trăm năm vợ chồng, chờ thân thể của nàng tốt lên, chúng ta sẽ tổ chức lại hôn lễ." Qủa nhiên nhanh mồm nhanh miệng, rất biết nhìn trái phải mà nói cái khác.

Phong Dạ Hàn vừa nghe, gương mặt tuấn tú đen đến nỗi không thể đen hơn nữa. Ngạo Tình núp trong ngực Phong Dạ Hàn, tự nhiên cảm thấy phản ứng của hắn, nắm chặt tay của hắn, tất cả giao cho ta. Băng Tâm, Băng Lam càng thêm giận đến phồng má.

"Thái tử điện hạ quả nhiên là trăm sông đổ về biển 'đi qua vạn bụi hoa', ân huệ cùng hưởng, thật là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, quả nhiên nhân trung cực phẩm, ngực đực trong hoa tuyệt thế, dâm tà trong vương hầu." ngạo Tình vui mừng hì hì nói, giống như nói về thời tiết vậy.

Phốc

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement