Tu tiên 5 năm, xuống núi liền vô địch - Tô Thanh Hoan (FULL)

Advertisement

Chương 19: Chúng ta chơi một trò chơi, ba trăm trừ bảy  

             Võ giả.  

             Trong vạn người cũng chưa được một người, địa vị siêu nhiên.  

             Không bị rằng buộc bởi luật pháp, có được sức mạnh khủng bố khó mà tưởng tượng được, tu luyện lên bậc cao còn có thể sống đến hai trăm tuổi.  

             Triệu Vinh từng tận mắt chứng kiến tông sư võ đạo ra tay.  

             Một quyền đấm nát nút.  

             Một chưởng cắt ngang sông.  

             Giết người trong một ý niệm.  

             Bản lĩnh cao cường dĩ nhiên là được xưng thần!  

             Triệu Vinh, con trai trưởng nhà họ Triệu nằm mơ cũng muốn trở thành võ giả, vì thế nhà họ Triệu đã đầu tư gần mười tỷ, nhưng anh ta không có thiên phú luyện võ.  

             Nhà họ Triệu chỉ có thể mời hai vị võ giả tới bảo vệ Triệu Vinh, tuy rằng không phải võ tông, nhưng cũng là cao thủ võ đạo hiếm có.  

             "Anh bạn này, chúng ta đều là võ giả, chi bằng cậu nể mặt hai vợ chồng tôi, bỏ qua chuyện ngày hôm nay, cậu thấy thế nào?"  

             Người phụ nữ mặc sườn xám khoảng ba lăm ba sáu tuổi, diễn mạo bình thường, nhưng giọng nói lại kiều mỵ êm tai.  

             "Anh cũng là võ giả!"  

             Mặt Triệu Vinh biến sắc, lúc này anh ta nhìn Diệp Phong với ánh mắt khiếp sợ xen lẫn ghen tị.  

             Nhưng giây tiếp theo, nét mặt anh ta lại hiện lên vẻ sảng khoái, là võ giả triệu người mới có một người thì sao.  

             Ở thành phố Đông Hải này, đắc tội nhà họ Triệu, thì hôm nay vẫn phải chết ở đây!  

             "Võ giả..."  

             Diệp Phong đã nghe thấy từ 'võ giả' này không chỉ một lần, nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp võ giả.  

             Liếc mắt nhìn qua, sau đó ánh mắt anh lộ ra vẻ kỳ lạ.  

             Thú vị.  

             Tuy là võ giả, nhưng trong cơ thể một nam một nữa này lại có một luồng linh khí vô cùng tạp nham lưu chuyển.  

             Độ tinh thuần còn không bằng một phần một nghìn linh khí mà Diệp Phong hấp thu, có thể coi là người tu hành ở phiên bản siêu thấp.  

             Nghĩ nghĩ cũng phải.  

             Ở thời đại mạt pháp linh khí cằn cỗi này, cầu tiên hỏi đạo quả thực là khó như lên trời, muốn tu hành thì đành phải có gì dùng nấy.  

             Đây là một bước lùi.  

             Một cái là tu tiên, một cái là tu võ.  

             Khác nhau một chữ, nhưng lại là rãnh trời mãi mãi không thể vượt qua.  

             ...  

             Thấy Diệp Phong không nói gì.  

             Chu Vân hòa nhã nói: "Anh bạn, các thi thể trên hành lang lục phủ ngũ tạng bị đánh vỡ, chứng tỏ cậu chưa thể khống chế kình khí đánh ra một cách hoàn hảo, cậu đã lãng phí quá nhiều kình khí rồi, chắc là cậu vừa vào cấp bốn nhỉ?"  

             "Còn hai vợ chồng chúng tôi đều là cấp năm, cậu phải suy nghĩ cho kỹ đấy."  

             Võ giả có tổng cộng chín cấp.  

             Ba cấp đầu là luyện ngoại kình, ba cấp giữa là luyện nội kình, đa số võ giả cả đời kẹt ở dưới cấp sáu.  

             Chỉ có một số cực ít kỳ tài võ đạo có thiên phú trác tuyệt, mới có thể kết hợp nội kình thủy hỏa bất dung với ngoại kình làm một, vượt qua đoạn kẹt để lên tới cảnh giới hợp nhất.  

             Như thế.  

             Là có thể được gọi là tông sư võ đạo, có được cái vốn để khai tông lập phái.  

             Chu Vân thấy Diệp Phong còn trẻ mà đã trở thành nội kình võ giả, xem như là người có thiên phú lạ thường, có khi anh là đệ tử của vị cao thủ võ đạo nào đó.  

             Cô ta và chồng thiên phú có hạn, cả đời này cũng không có hi vọng thăng lên cấp sáu, tất nhiên không muốn gây thù chuốc oán.  

             "Cấp năm, mạnh lắm à?"  

             "..."  

             Chu Vân dần thu lại nụ cười.  

             Cô ta nhìn ra rồi, thằng cha mặc áo đạo sĩ này không muốn hòa giải, thậm chí còn hơi coi thường vợ chồng bọn họ.  

             "Anh bạn, Chu Vân tôi đã cho cậu bậc thang rồi, là tự cậu không chịu lùi bước. Thế thì dù tôi có giết cậu, chắc hẳn sư môn các cậu cũng sẽ không nói gì."  

             Chu Vân xoay người, cởi giày cao gót ra, đá một cước ra không trung từ khoảng cách mấy mét.  

             "Rầm!"  

             Cái tường đằng sau Diệp Phong bị đá ra một cái lỗ to bằng đầu người, bụi bay khắp nơi.  

             Đá cách khoảng không mà đã có uy lực cỡ này, nếu cú đá này mà tiếp xúc với vật thật, thì chắc chắn có thể đá xuyên tấm thép.  

             Diệp Phong quay đầu nhìn thoáng qua.  

             Anh chỉ vào Triệu Vinh, vẻ mặt lạnh như băng: "Anh ta vũ nhục người tôi yêu, còn tuyên bố muốn chém tôi thành ngàn mảnh. Hai người, xác định muốn giúp anh ta?"  

             Chu Vân lại đá ra một cước nữa, lần này cô ta không lưu tình nữa, cô ta dùng hành động để trả lời Diệp Phong.  

             Còn chồng cô ta, người đàn ông lực lưỡng cao gần hai mét kia cũng cất bước tới đấm một quyền.  

             Quyền phong gào thét sát ý lan rộng, làm cho Triệu Vinh đang quỳ dưới đất tim đập thình thịch, sợ bị hai người ngộ thương.  

             "Người tu hành, có được sức mạnh không đi trừng hung trừ ác, lại đi giúp kẻ xấu làm điều ác."  

             "Các người, đáng chết!"  

             Diệp Phong nói xong, anh chỉ ra một ngón tay.  

             Cú đấm của người đàn ông lực lưỡng còn cách trán Diệp Phong tám centimet, thì bỗng nhiên cơ thể hắn ta cứng đờ, khuôn mặt ngỡ ngàng quỳ xuống đất.  

             Triệu Vinh hoảng sợ, anh ta nhìn thấy võ giả Cung phụng bình thường mạnh mẽ vô song, hiện giờ trên trán đã xuất hiện một lỗ máu xuyên qua đầu.  

             "Chồng!"  

             Chu Vân trừng mắt, giận dữ nói: "Tao phải giết mày!"  

             Diệp Phong không nhúc nhích.  

             Bởi vì Chu Vân còn chưa phát hiện, trán cô ta cũng có một lỗ máu, chỉ là vừa đi được hai bước, Chu Vân liền cảm thấy trên mặt chảy xuống chất lỏng âm ấm.  

             Cô ta sờ trong vô thức, ngón tay đỏ tươi như chiếc sườn xám trên người cô ta.  

             "Tôi, tôi cũng chết rồi à?"  

             Đồng tử của Chu Vân dần mất đi tiêu cự, vẻ mặt tràn ngập vẻ khó tin, cô ta cũng ngã xuống, trùng hợp ngã luôn bên cạnh Triệu Vinh.  

             Cái vị con trai trưởng nhà họ Triệu đơ ra, hoàn toàn không nghĩ được gì nữa.  

             Quản lý Lâm cũng sợ đến mức đại tiểu tiện mất kiểm soát.  

             Không thể nào.  

             Chắc chắn không có khả năng!  

             Đây là võ giả cấp năm, thực lực mạnh mẽ vô địch, sao lại chết dễ dàng thế...  

             "A!"  

             Triệu Vinh bỗng hét thảm.  

             Diệp Phong giơ chân đá Triệu Vinh sang dưới chân quản lý Lâm, anh thản nhiên nói:  

             "Gọi điện thoại, bảo cả nhà anh ta tới đây, muộn một phút tôi sẽ chặt một ngón tay."  

             "Tha cho tôi, cầu xin anh hãy tha cho tôi, tôi cho thể cho anh tiền, tôi có rất nhiều tiền..."  

             Triệu Vinh sợ rồi, anh ta sợ thật rồi, giọng nói cũng đang run run.  

             "Đừng sợ."  

             Diệp Phong ôn hòa nói: "Con người tôi thích lấy đức thu phục người, chắc là anh biết sai rồi chứ?"  

             "Tôi biết sai rồi, tôi là cặn bã, tôi đáng chết, tôi lại đi vọng tưởng nhúng chàm người phụ nữ của anh, đấy là tôi không biết tự lượng sức mình, xin anh đừng giết tôi..."  

             "Tốt lắm, trước khi người nhà anh tới, thế chúng ta chơi một trò chơi nhỏ nhé, anh thấy thế nào."  

             Diệp Phong cười nhẹ nói: "Đơn giản lắm, ba trăm trừ bảy bằng mấy?"  

             ...  

             "Nhanh lên, lái nhanh nữa lên!"  

             Trên con đường chính đi tới quán bar Hồng Nguyệt, một chiếc Bentley coi thường đèn đỏ điên cuồng dẫm ga.  

             Trừ đi tài xế, trong xe có ba người.  

             Một vị là người đàn ông trung niên mặt chữ quốc, vẻ mặt âm trầm, ông ta tên là Triệu Thanh Sơn, bố của Triệu Vinh, ông ta là người đang thúc giục.  

             Một vị là người phụ nữ trung niên đang khóc nức nở đỏ hết cả mắt lên, với cả một vị là ông già râu tóc bạc trắng đang nhắm mắt dưỡng thần.  

             "Thanh Sơn, nếu Vinh Nhi mà có mệnh hệ gì, thì tôi cũng không sống nữa..." Người phụ nữ trung niên không ngừng lau nước mắt.  

             "Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, im miệng!"  

             Triệu Thanh Sơn bực vô cùng, ông ta quát xong không chỉ không làm vợ ngừng khóc, trái lại bà ta còn khóc hăng hơn.  

             "Ông chỉ biết quát tôi, nếu ông có bản lĩnh, sao ông không đi quát cái thằng làm hại con trai đi? Cậu ta lại dám chặt ngón tay con trai tôi, tôi phải cho cả nhà cậu ta chôn theo!"  

             "Đồ đàn bà phá gia, đều tại ngày thường bà cứ nuông chiều Triệu Vinh, nếu không thì làm gì có tai họa hôm nay." Triệu Thanh Sơn tức giận nói.  

             Không gian trong xe vốn không rộng, bọn họ cãi nhau làm ông lão tóc trắng đau cả đầu.  

             Ông ta không nhắm mắt dưỡng thần nữa, ông ta lãnh đạm nói: "Hai vị đừng sốt ruột, có lão phu ở đây, chắc chắn có thể bảo đảm Triệu Vinh không việc gì."  

             "Nhưng nghe quản lý Lâm nói, cậu ta đã giết chết vợ chồng Chu Vân, hơn nữa còn giết rất nhẹ nhàng." Triệu Thanh Sơn lo kinh.  

             "Lẽ nào ông chủ Triệu không tin lão phu?"  

             "Không không không."  

             Triệu Thanh Sơn xin lỗi: "Vương tiền bối hiểu lầm rồi, ngài là phó hội trưởng danh dự của hiệp hội võ đạo thành phố Đông Hải, cấp sáu đỉnh phong, chỉ cách tông sư võ đạo một bước ngắn, tôi chỉ lo..."

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement