Tu tiên 5 năm, xuống núi liền vô địch - Tô Thanh Hoan (FULL)

Advertisement

Đi cùng một tiếng quát tức giận, một chàng thanh niên có diện mạo nho nhã xuất hiện.  

             Anh ta nhuộm tóc vàng chân đi dép lê, trông giống như một tên côn đồ cà lơ cà phất, tạo nên sự tương phản rõ nét với diện mạo nho nhã.  

             Giống như là...  

             Một tên côn đồ có văn hóa.  

             Trên khuôn mặt của cậu thanh niên có một vết bàn tay đỏ lừ, nhìn mà giật mình.  

             "Là tôi đấy, thì sao!"  

             Tiền Hồng cười nhạt nói: "Anh còn dám đuổi tới đây hả, đúng là tự tìm đường chết mà."  

             Chàng trai tóc vàng nén giận nói: "Con mẹ nó cô dám đánh ông đây, hôm nay cô mà không đưa ra được lời giải thích thì các cô không xong với tôi đâu!"  

             Mắt thấy tình hình căng thẳng leo thang.  

             Tôn Chính không thể không đứng ra: "Anh bạn này, tôi đã được biết về sự việc. Đúng là bạn tôi có sai trước, nhưng cậu ấy đã xin lỗi rồi, nếu anh không định ra tay đánh người thì đã không bị đánh."  

             "Anh biết cái rắm ý!"  

             Tôn Chính không nói còn tốt, anh ta vừa nói một cái người thanh niên lại càng giận hơn.  

             Anh ta chỉ vào cô bạn nữ trốn sau lưng Tiền Hồng, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô ta vẩy nước vào mặt tôi rồi vênh váo hống hách bỏ lại một câu 'không nhìn thấy', đấy mà là xin lỗi à?"  

             "Tôi vốn chẳng thèm chấp nhặt với phụ nữ, liền trừng cô ta một cái, sau đó tự nhiên bị ăn một cái tát, đấy mà gọi là tôi định ra tay đánh người ư? Chỗ bồn rửa tay công cộng có camera, nếu anh không tin thì chúng ta đi xem lại camera!"  

             Nghe vậy.  

             Tôn Chính nhíu mày, cái này khác với lời Tiền Hồng và cô bạn kia nói.  

             Nhưng đối phương đề nghị có thể xem lại camera, thế thì chắc là sự thật đúng như những gì đối phương nói.  

             Anh ta lập tức thấy hối hận, anh ta vốn định thể hiện một phen trước mặt Liễu Thanh Thanh và các bạn học, bây giờ đâm lao thì phải theo lao thôi.  

             Ở trong góc.  

             Diệp Phong lắc đầu nói: "Hồi còn đi học, Tiền Hồng với Lưu Vân chuyên trị mở mắt nói dối, xem ra bọn họ vẫn chẳng thay đổi tí nào, Thanh Thanh, em thấy sao."  

             Liễu Thanh Thanh bình tĩnh nói: "Đổi trắng thay đen, bị người ta tìm đến cửa cũng không chẳng oan, xin lỗi rồi bồi thường thôi."  

             Xin lỗi ư?  

             Điều đó là không thể.  

             Tiền Hồng khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo nói: "À, thế chắc là chúng tôi đã hiểu lầm anh rồi, tôi đền cho anh năm ngàn tệ, chuyện này giải quyết riêng."  

             Người đàn ông tóc vàng bật cười: "Năm ngàn tệ, cô đuổi ăn mày đấy à, cái tôi cần là xin lỗi!"  

             Tiền Hồng lấy từ trong túi xách ra một xấp tiền mặt, sau đó ném thẳng vào mặt người đàn ông tóc vàng: "Chỗ này chắc khoảng mười ba ngàn tệ, cầm lấy rồi cút xa đi."  

             Lưu Vân còn đổ thêm dầu vào lửa: "Anh là cái thá gì, anh mà cũng xứng để lớp trưởng xin lỗi ư!"  

             Tờ trăm tệ rơi lả tả trên sàn nhà.  

             Người đàn ông tóc vàng kìm nén cơn giận, nhìn sang Tôn Chính rồi hỏi: "Vừa nãy anh muốn hòa giải, bây giờ anh thấy thế nào."  

             Tôn Chính biết chuyện này là Tiền Hồng và cô bạn Lưu Vân sai, anh ta trầm giọng nói: "Lớp trưởng, cậu với Lưu Vân cúi đầu xin lỗi đi, chuyện này vốn là chúng ta không đúng."  

             Tiền Hồng bĩu môi.  

             Các bạn học đều đang nhìn đây này, nếu giờ mà cúi đầu thì mất mặt lắm.  

             Huống hồ, chỗ này là địa bàn của nhà họ Bạch, dựa vào quan hệ giữa chồng cô ta và quản lý Bạch, cô ta không tin đối phương có thể làm gì cô ta!  

             Lưu Vân lẩm bẩm: "Tát có một cái thôi mà, cũng đâu phải là không đền tiền đâu, đàn ông mà so đo từng tí một."  

             Người đàn ông tóc vàng tức quá hóa cười.  

             Hai người phụ nữ này không những không nói lý, trái lại còn chỉ trích lại anh ta.  

             Anh ta phẫn nộ nói: "Lão Vương, tát hai người phụ nữ này thật mạnh cho tôi, hôm nay tôi sẽ dạy các cô cách đối nhân xử thế thay cho người cha mẹ đã khuất của các cô!"  

             Một người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng bước ra từ chỗ bên cạnh người đàn ông tóc vàng, người đàn ông đó khoảng hơn hai mươi tuổi, anh ta mặc trang phục màu đen trông rất là khí thế.  

             "Cộc."  

             "Cộc."  

             "Cộc."  

             Chàng trai ăn mặc lịch sự bước đi rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi bước đi đều như đang dẫm trong lòng lớp trưởng Tiền Hồng và Lưu Vân.  

             Hai người phụ nữ tim đập thình thịch, áp lực vô hình khiến họ cứng ngắc tại chỗ, căn bản không động đậy được.  

             "Bốp!"  

             Chàng trai ăn mặc lịch sự chẳng có một tí thương hương tiếc ngọc nào, anh ta vung tay lên tát mạnh vào mặt Tiền Hồng và Lưu Vân.  

             Chỉ một cái tát, hai người phụ nữ đã té ngã xuống đất miệng hộc máu tươi, có thể trông thấy rõ trong búng máu còn có mấy cái răng nữa.  

             "A a a, đau quá!"  

             "Anh đánh tôi ư, anh lại dám đánh tôi!"  

             Mọi việc diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức khi mọi người phản ứng lại thì hai người Tiền Hồng lại bị tát thêm mấy cái nữa.  

             "Dừng tay!"  

             Ngoại trừ Diệp Phong và Lý Hạc, các bạn nam trong phòng bao đều đang sục sôi lòng căm phẫn.  

             Do đã uống không ít rượu, ấm đầu xong khí huyết dâng lên, cộng với có nhân số đông, một đám con trai không thấy sợ gì cả, lại còn xách ghế lên đập về phía chàng trai ăn mặc lịch sự.  

             Có các bạn nam giúp đỡ.  

             Mặt Tiền Hồng bị tát sưng như đầu heo, cô ta căm hận nói: "Đánh cho tôi, xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm!"  

             Chàng trai ăn mặc lịch sự không né cũng không tránh, mặc cho mấy cái ghế gỗ đấy nện vào người.  

             Trong phút chốc.  

             Cái ghế nứt toác thành vô số mảnh vụn gỗ.  

             Còn chàng trai ăn mặc lịch sự thì chẳng bị thương gì, trái lại anh ta còn tỏ vẻ khinh thường rồi vung ra một quyền.  

             Quyền này nhìn thì chậm và nhẹ, nhưng lại đấm bay ba người đứng gần nhất với chàng trai, bọn họ bay đi như con diều đứt dây rồi đập người vào bức tường cách đó mấy mét, máu tươi theo mặt tường màu trắng chảy xuống.  

             Cảnh này cực kỳ đẫm máu.  

             Các bạn nam khác sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh, tỉnh rượu trong nháy mắt luôn.  

             Không có mượn lực, tiện tay đấm một quyền mà đấm cho ba người đàn ông trưởng thành có tổng trọng lượng ít nhất cũng phải hai trăm cân đập người vào bức tường cách đó mười mét, đây là điều con người có thể làm được sao?  

             Nỗi sợ hãi.  

             Như thủy triều nuốt lấy bọn họ.  

             "Quyền không gió cước không tiếng động, đây là trọng quyền nhà họ Vương, lẽ nào anh là người nhà họ Vương ở Đông Hải..."  

             Sắc mặt Tôn Chính ngưng trọng.  

             Người đàn ông ăn mặc lịch sự hơi bất ngờ, anh ta ôm quyền rồi nghiêm nghị nói: "Vương Lôi nhà họ Vương, võ giả tứ phẩm, xin chỉ giáo!"  

             Tôn Chính lùi một bước theo bản năng.  

             Anh ta là người học y, nếu mà dính một đấm của võ giả tứ phẩm có nội kình, thì không chết cũng tàn phế.  

             Có vẻ thấy lùi một bước không an toàn, Tôn Chính cật lực lùi về sau, cuối cùng lùi ra sau lưng Diệp Phong.  

             Không biết vì sao, chẳng hiểu sao Tôn Chính cảm thấy đứng cạnh Diệp Phong cực kỳ có cảm giác an toàn.  

             Anh ta có cảm giác kiểu như đang ở bên cạnh ông nhà mình, cho dù trời có sập cũng không sợ...  

             Bên kia.  

             Mặt Tiền Hồng xám như tro tàn.  

             Cô ta từng nghe chồng kể, võ giả siêu phàm hơn người bình thường, mà ở thành phố Đông Hải có một gia tộc võ đạo ở tầng lớp quyền quý ai ai cũng biết.  

             Trọng quyền nhà họ Vương!  

             Nhà họ Vương nhân khẩu ít, nhưng mỗi người người nào cũng là một mầm non luyện võ xuất sắc, một đôi thiết quyền có thể phá đá xẻ núi, cho dù là nhà họ Bạch uy chấn Giang Nam thì cũng phải nể mặt nhà họ.  

             Mà có thể đi cùng võ giả nhà họ Vương, thì chứng tỏ chàng trai tóc vàng kia cũng có lai lịch cực lớn.  

             Nhưng mình...  

             Đã chọc giận bọn họ.  

             Tiền Hồng biết mình đã đắc tội với người có máu mặt, nhưng Lưu Vân không biết, cô ta cuồng loạn gào lên:  

             "Anh tiêu rồi, chồng lớp trưởng với quản lý Bạch của tòa Bạch Nguyệt là bạn chí thân, anh có biết nhà họ Bạch không? Đó là vua ở đất Giang Nam đấy, anh dám đánh chúng tôi, ngày mai sông Hoàng Phố sẽ có thêm hai cỗ thi thể vô danh"  

             "Được được được, quản lý Bạch đúng không, gọi người chống lưng cho các cô tới đây, tôi phải xem xem nhà họ Bạch này ngang ngược cỡ nào."  

             Nét mặt của người đàn ông tóc vàng đang cực kỳ u ám.  

             Vương Lôi đứng bên cạnh cũng cảm nhận được sự tức giận của người đàn ông tóc vàng, anh ta cũng rùng mình, cậu chủ nhà họ Bạch... nổi giận rồi.  

             Nghĩ cũng phải.  

             Ở địa bàn nhà mình, bị khách ở tầng nhà hàng tát. Mà chỗ dựa của đối phương còn là thành viên nhà họ Bạch, nghĩ thôi đã tức.  

             Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.  

             Quản lý Bạch người chưa đến, tiếng đã đến trước: "Kẻ nào dám gây sự ở tòa Bạch Nguyệt!"  

             "Quản lý Bạch, cứu tôi!"  

             Tiền Hồng nói với giọng đầy kích động.  

             Đợi đến khi đi đến nơi, quản lý Bạch đang nổi giận đùng đùng nhoáng cái đã tắt lửa, bởi vì ông ta đã nhìn thấy võ giả Vương Lôi của nhà họ Vương, cùng với cậu chủ Bạch Thành của nhà họ Bạch...  

             Quản lý Bạch căng thẳng nói: "Cậu chủ Bạch, chuyện này là sao."  

             Cậu chủ Bạch  

             Ba chữ đơn giản, nháy mắt đã đè nát phòng tuyến tâm lý của Tiền Hồng.  

             Tiền Hồng tuyệt vọng nói: "Hiểu lầm, đây là hiểu lầm thôi. Cậu chủ Bạch, tôi xin lỗi cậu được không?"  

             "Chậc chậc chậc."  

             Bạch Thành ngồi xổm xuống rồi nhìn Tiền Hồng với ánh mắt thương hại: "Bây giờ mới biết xin lỗi à, tiếc là đã quá muộn rồi.  

             Con người tôi khá là nói lý lẽ, cô tát tôi, tôi sẽ chặt tay cô. Hai cô thích nói dối, thế thì tôi sẽ rút lưỡi hai cô, không quá đáng chứ?"  

             Tiền Hồng sợ đến nỗi nước mắt giàn giụa, cô ta chỉ có thể ôm chặt chân của quản lý Bạch, tuyệt vọng nói: "Quản lý Bạch, xin ông hãy nể mặt chồng tôi cầu xin giúp tôi, tôi biết lỗi rồi, tôi thật sự biết lỗi rồi..."  

             Quản lý Bạch đá Tiền Hồng ra, hoảng sợ nói: "Cút, tôi hoàn toàn không quen chồng cô!"  

             "Ồ?"  

             Bạch Thành cười như không cười nói: "Quản lý Bạch, sao tôi nghe nói ông với chồng của người phụ nữ vừa tát tôi đây là bạn chí thân nhỉ?"  

             Quản lý Bạch sợ đến nỗi quỳ phịch xuống đất: "Cậu Bạch minh giám, tôi với chồng cô ta chỉ mới gặp qua một lần, mà còn là gặp ở bữa tiệc của hội viên tòa Bạch Nguyệt. Đúng rồi, chồng cô ta gửi cho tôi năm trăm ngàn tệ, bảo tôi tới đây tặng một chai rượu, để Tiền Hồng nở mày nở mặt một tí, trừ cái này ra thì tuyệt đối không có bất cứ quan hệ cá nhân nào..."  

             Tiêu rồi.  

             Lần này tiêu thật rồi.  

             Ánh mắt Tiền Hồng ảm đạm, cô ta cười bi thảm.  

             "Còn ngây ra đó làm gì, không nghe thấy lời cậu Bạch vừa nói đấy à?"  

             Bạch quản lý muốn lấy công chuộc tội, ông ta nổi giận nói với bảo vệ ở ngoài cửa.  

             Sau đó Tiền Hồng và Lưu Vân bị kéo đi, trong phòng bao không ai dám ngăn.  

             Bởi vì.  

             Thế lực của nhà họ Bạch quá lớn.  

             Chỉ có Tôn Chính cắn răng nói: "Cậu Bạch, tôi là Tôn Chính của nhà họ Tôn, không biết... liệu anh có thể nể mặt tôi bỏ qua cho bọn họ không."  

             "Tôi đã nể tình vì trước đó anh thấu tình đạt lý nên tôi mới chưa vứt hai người đó xuống sông Hoàng Phố cho cá ăn. Còn về thân phận con cháu nhà họ Tôn của anh, thì chưa có phân lượng ở chỗ tôi đâu."  

             "Anh..."  

             Tôn Chính đỏ bừng mặt, một lúc sau vẫn chưa nói ra lời.  

             Bạch Thành cũng không chê sàn nhà bẩn, anh ta đặt mông ngồi xuống sàn nhà luôn, sau đó lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, sờ túi áo một lúc vẫn chưa tìm được bật lửa.  

             Anh ta thở dài: "Ai có bật lửa không, mượn một cái."  

             Không ai dám lên tiếng.  

             Bất kể là nam hay nữ, giờ phút này vẻ mặt họ chỉ có sợ hãi.  

             Chỉ có Diệp Phong là ném cái bật lửa của Lý Hạc qua, cái bật lửa rơi trúng vị trí trước mặt Bạch Thành.  

             Hành động này.  

             Khiến tất cả mọi người trong phòng bao sững sờ.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement