Tu tiên 5 năm, xuống núi liền vô địch - Tô Thanh Hoan (FULL)

Advertisement

Chương 5: Tôi đi tu tiên, thế đứa bé là con ai?  

             Khi Diệp Đông Sơn dùng xe lăn đẩy vợ Triệu Như đi làm thủ tục xuất viện, cả cái bệnh viện nhân dân thành phố Bình Hải đều xôn xao.  

             Người thực vật nằm trên giường bệnh năm năm đã tỉnh lại, đây đúng là kỳ tích!  

             Bác sĩ trưởng khoa từng phụ trách điều trị nghe tin xong, rõ ràng vừa trực xong ca đêm đang chuẩn bị đi ngủ, lại vội vàng lái chiếc xe điện nhỏ tới bệnh viện, đó phải gọi là lệ nóng quanh tròng.  

             Chỗ vĩ đại nhất của y học, nằm ở chỗ nó có thể tạo ra kỳ tích.  

             "Công của cháu trai Diệp Phong nhà tôi đấy, thằng bé cứu tôi, nó châm cứu!"  

             Bữa sáng Triệu Như đã ăn một ít cháo, bà ấy đã có một chút tinh thần, gặp người ta liền khoe cháu nhà mình tài giỏi.  

             "Vậy à? Thế thì siêu quá, có cơ hội tôi nhất định phải thảo luận y thuật với cậu ấy."  

             Tuy các bác sĩ và y tá nói như vậy, nhưng rõ ràng là họ không tin, Diệp Phong cũng không quan tâm, lát sau đoàn người đã về đến tòa nhà dành cho công nhân của nhà máy luyện thép.  

             "Chú hai, thím hai, nghe Lâm Lâm bảo chú thím bán nhà rồi, sau này chú thím cứ ở tạm đây trước đã, đợi một thời gian nữa cháu đến thành phố Đông Hải mua căn biệt thự, rồi hai người chuyển qua đó dưỡng lão."  

             Diệp Phong có cái tự tin này.  

             Tốt xấu gì cũng là người tu tiên, mặc dù mới tu luyện năm năm, nhưng cảnh giới đã ở Trúc Cơ đỉnh phong, kiếm chút tiền chẳng phải là chuyện đơn giản à?  

             Điều đáng tiếc duy nhất chính là chú hai thím hai và Lâm Lâm không có linh căn, không thích hợp tu luyện.  

             Cho nên liên quan đến chuyện tu tiên, Diệp Phong không hề nói cho bọn họ biết.  

             Con người sống trên đời hiếm mà được mơ hồ, đôi khi biết nhiều quá, sẽ không sống vui vẻ hơn, trái lại còn tăng thêm phiền não.  

             "Được được được."  

             Triệu Như chợt nghĩ đến gì đó, bà ấy hỏi: "Phải rồi, ông già, lúc tôi hôn mê, từng có một cô gái tới chăm sóc tôi đúng không, hình như tên là... Liễu Thanh Thanh?"  

             "Sao bà biết." Diệp Đông Sơn ngạc nhiên.  

             "Tuy lúc đó tôi hôn mê, nhưng thi thoảng vẫn nghe thấy người khác nói chuyện. Tôi chỉ nhớ lúc đó con bé khóc thương tâm lắm, con bé bảo con bé là bạn gái của Diệp Phong, không tìm thấy thằng bé nữa rồi, còn bảo sắp đến thành phố Đông Hải học, sau này có cơ hội sẽ lại tới thăm tôi."  

             Triệu Như không khỏi lườm Diệp Phong một cái: "Thằng nhóc thối, cháu làm tổn thương cô gái tốt rồi đấy, cháu phải đi xin lỗi người ta, giải thích rõ năm năm nay cháu đã đi đâu, nghe rõ chưa!"  

             "Thím hai, cháu sẽ tìm được cô ấy."  

             Diệp Phong khẽ than một tiếng.  

             Nhưng không biết, liệu Liễu Thanh Thanh có cho anh cơ hội giải thích không.  

             ...  

             Ngoại trừ một tháng trước khi xuống núi, năm năm trên núi Côn Luân cơ bản là buồn tẻ, nhạt nhẽo thậm chí còn đau đớn.  

             Nhưng sau khi xuống núi, mỗi ngày Diệp Phong đều rất bận rộn, anh đã dùng một tháng để điều dưỡng cơ thể cho chú hai thím hai bằng thuốc đông y.  

             Cái đầu đầy tóc bạc của chú hai đã đen được một nửa, cơ thể rõ ràng khỏe mạnh hơn nhiều, thím hai cũng có thể tự mình đứng dậy đi lại được rồi.  

             Trong khoảng thời gian này, Diệp Phong đã luyện chế được bốn miếng ngọc bội hộ thân.  

             Qúa trình này rất vất vả, không chỉ phải truyền vào một lượng lớn linh lực mà còn sử dụng bốn giọt máu tinh thuần dương nữa.  

             Phải biết rằng máu tinh cực kỳ quý giá, ngưng tụ một giọt phải mất hàng năm trời, còn máu tinh ở cơ thể thuần dương thì có thể gọi là chí bảo.  

             May mà tất cả đều xứng giá, bốn miếng ngọc hộ thân này không chỉ có thể thu hút vận may phòng ngừa tai họa, còn có thể ngăn được một đòn dùng hết sức của cao thủ Trúc Cơ hậu kỳ.  

             "Ngọc bội này phải luôn đeo trên người, lúc tắm hoặc ngủ cũng không được tháo ra, một khi bị vỡ thì phải liên lạc với cháu ngay!"  

             Bởi vì vẻ mặt Diệp Phong nghiêm túc quá.  

             Diệp Lâm không nhịn được làm nũng: "Em biết rồi anh, anh hung thế làm gì."  

             Diệp Đông Sơn và Triệu Như thấy ngọc bội có kiểu dáng bình thường, họ nghĩ cùng lắm chỉ một hai nghìn tệ, bọn họ vui vẻ đeo lên cổ, tấm lòng của đứa cháu mà.  

             Diệp Phong lại đưa miếng ngọc bội hộ thân thứ tư cho Triệu Như, anh nói: "Thím hai, thím gửi ngọc bội này sang cho chị Diệp Vân giúp cháu, thím nhớ dặn chị ấy phải đeo đấy."  

             Diệp Vân.  

             Là con gái của Diệp Đông Sơn và Triệu Như, cô ấy lớn hơn Diệp Phong một tuổi, tính cách dịu dàng hiền lành, lúc học cấp ba đã ra nước ngoài du học, đến nay vẫn chưa về.  

             "Được, lát nữa thím sẽ đi gửi." Triệu Như mỉm cười nói.  

             Thời gian trôi đi nhanh chóng, chớp mắt đã đến cuối tháng tám.  

             Diệp Lâm phải đi nhập học rồi.  

             Cô ấy rất chăm chỉ học tập để ôn thi đại học, cô ấy đã thi đỗ khoa tài chính đại học Phục Đán ở thành phố Đông Hải.  

             Diệp Phong dự định đưa em gái đến trường, tiện thể đến thành phố Đông Hải tìm Liễu Thanh Thanh.  

             Hai anh em đứng ở ga đường sắt cao tốc, vẫy tay chào chú hai thím hai, mãi đến khi cháu trai cháu gái biến mất khỏi tầm mắt, Triệu Như vẫn chưa chịu đi, bà ấy lén lau nước mắt:  

             "Ông già, không biết vì sao, lần này tiểu Phong về, tôi có cảm giác cảnh còn người mất gặp là nhớ."  

             "Được rồi, bà đừng buồn nữa, chúng ta về nhà thôi."  

             ...  

             Soát vé rồi lên xe.  

             Diệp Phong và Diệp Lâm ngồi ở hàng cuối cùng.  

             Diệp Lâm hỏi: "Anh, anh có biết đi đâu tìm chị Thanh Thanh không?"  

             "Anh biết sinh thần bát tự của cô ấy, có thể bói ra cô ấy đang ở thành phố Đông Hải, nhưng vị trí cụ thể thì hơi rắc rối, nơi cô ấy ở lại trong thời gian dài có rất nhiều, tổng cộng có ba mươi chỗ."  

             "Anh, thật hay giả vậy, anh tính một lần nữa cho em xem nào."  

             "Bác sĩ không gõ cửa, quẻ không tự nhiên mà ra."  

             "Là sao..."  

             "Ý là không thể tính."  

             "Anh, năm năm anh mất tích anh đã đi đâu vậy, anh biết y thuật, còn biết cả bói toán, chắc không phải anh được tuyệt thế cao nhân nhận làm đồ đệ đấy chứ?"  

             Diệp Lâm chống tay vào cắm, cười hì hì nói: "Em thấy trên phim toàn diễn như thế, Dương Quá với sư phụ tiểu Long Nữ, em thích họ nhất đấy."  

             "Anh đi tu tiên."  

             "Cắt! Không muốn nói thì thôi, người ta cũng không thèm biết."  

             Hiển nhiên.  

             Diệp Lâm nghĩ anh trai đang nói bậy.  

             Trên đời này làm gì có tu tiên, toàn gạt người à.  

             "Nghe tin gì chưa? Trương Đao, ông trùm xã hội đen ở thành phố Bình Hải mất tích rồi, nghe nói là vay nặng lãi thiếu nợ nên chạy ra nước ngoài rồi."  

             "Cứt! Anh họ tôi làm ở cục cảnh sát, có lần sau khi say rượu anh ấy bảo Trương Đao chết rồi, tử trạng cực kỳ thê thảm, thảm hơn bị thập đại cực hình tra tấn gấp vạn lầm, nghi ngờ là bị kẻ thù giết."  

             "Tin này của cậu có chắc chắn không vậy, tin mà tôi có được là Trương Đao chọc phải tồn tại không thể trêu vào, khiến cho cả hộp đêm Bạch Kim bị đồ sát."  

             "..."  

             Hàng trước có người xì xào bàn tán.  

             Diệp Lâm thính tai, túm lấy áo Diệp Phong rồi kích động nói: "Anh, anh nghe chưa, Trương Đao chết rồi, sau này không còn ai gây rắc rối cho chúng ta nữa!"  

             "Ừm, tốt quá."  

             "Hí hí, đúng là ác giả ác báo, đã quá đi, cuối cùng ông trời cũng mở mắt rồi." Diệp Lâm vui vẻ nói.  

             Ác giả ác báo?  

             Toàn là lừa trẻ con.  

             Trên đời này, kẻ ác thường sống lâu sống thoải mái hơn người sống tốt.  

             Nếu không có Diệp Phong ra tay, Trương Đao sẽ tiếp tục làm việc ác, sẽ có thêm nhiều sinh mạng vô tội chết oan.  

             Chính nghĩa đến muộn, căn bản không tính là chính nghĩa.  

             Một tiếng sau.  

             Tàu cao tốc đã tới thành phố Đông Hải.  

             Diệp Phong đưa em gái đến trường ổn định xong, anh liền tìm một khách sạn gần đó ở tạm.  

             Thành phố Đông Hải quá rộng, dân số thường trú là hai mươi triệu dân, nếu không có manh mối, muốn tìm người cũng giống như mò kim đáy bể.  

             May mà Diệp Phong đã có mục tiêu.  

             Chỉ cần lần lượt kiểm tra các địa điểm được bói ra, là có thể tìm được Liễu Thanh Thanh, chỉ có vấn đề là mất thời gian dài hay ngắn thôi.  

             Buổi tối.  

             Diệp Phong nhận được cuộc gọi video của em gái.  

             "Anh, nghe nói ngày kia vào học phải đi tập quân sự, hu hu hu, em không muốn đi, anh biết y thuật mà? Anh có thể làm cho em bị ốm giả không."  

             "Chúng ta quen nhau à?"  

             "Anh trai thối, không quan tâm anh nữa!"  

             Diệp Lâm cúp máy xong, hai người bạn cùng phòng nhanh chóng xông tới, mới một ngày ngắn ngủi, mấy cô gái đã quen nhau rồi.  

             "Lâm Lâm, sao cậu lại cúp, để bọn tớ nhìn soái ca dưỡng mắt tí nữa đi, anh trai cậu mặc áo đạo sĩ, anh ấy là đạo sĩ à?"  

             "Lâm Lâm, em gái tốt của tớ, anh trai cậu có bạn gái chưa, thảo nào hai chúng ta vừa gặp đã thân, hóa ra tương lai tớ phải làm chị dâu cậu."  

             "Đừng đùa nữa, anh tớ có bạn gái rồi, lần này anh ấy đưa tớ đến thành phố Đông Hải, chính là để tìm chị ấy."  

             Diệp Lâm chống cằm, độc thoại: "Chị Liễu Thanh Thanh, chị đang ở đâu."  

             "Liễu Thanh Thanh, cái tên này nghe rất hay nha."  

             "A..."  

             Một bạn cùng phòng khác tỏ ra kinh ngạc: "Lâm Lâm, bạn gái anh cậu sao lại cùng tên với đàn chị Liễu Thanh Thanh của bọn mình nhỉ, có phải là trùng tên không."  

             "Đàn chị nào?"  

             "Khoa toán học khóa 17 trường chúng ta có một đàn chị tên là Liễu Thanh Thanh, từ bỏ giấy trúng tuyển đại học Yên Kinh tới Phục Đán, năm kia sau khi tốt nghiệp chị ấy đã tự thành lập một công ty thương hiệu đồ lót, năm ngoái chị ấy còn nằm trong top mười sinh viên kiệt xuất của trường chúng ta đấy, chỉ là bình luận... không tốt cho lắm."  

             "Như nào?"  

             "Lúc tớ lướt diễn đàn, thấy các đàn anh đàn chị khóa 17 nói, học kỳ hai năm nhất đàn chị Liễu Thanh Thanh chưa kết hôn đã sinh con, năm đó chuyện này xôn xao cơ mà."  

             "..."  

             Diệp Lâm choáng váng.  

             Nửa kỳ hai năm nhất, tính ra vừa tròn chín tháng sau khi anh trai mất tích.  

             Không phải chứ, không phải chứ.  

             Đứa bé đó chắc không phải là con của anh Diệp Phong đấy chứ?

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement