Tung Hoành Cổ Đại - Ôn Yến - Truyện full: tác giả Ôn Uyển

Advertisement
Ôn Yến gật đầu: “Đúng vậy, trong thời gian bảy ngày, nàng ta luôn chờ đợi người nhà đến, nhưng không có ai tới thăm nàng ta, sau khi điều tra, mới biết được nàng ta đã ly hôn, đứa con đi theo cha tới đất nước khác, ngay cả việc nàng ta xảy ra chuyện cũng không biết.”

“Ly hôn?” Lộ tổng quản cảm thấy không hiểu mấy lời của Ôn Yến lắm.

“Tức là bị hưu.” Ôn Yến giải thích.

Lúc nói ra câu này, cô liếc về phía Tống Vĩnh Kỳ.

Tống Vĩnh Kỳ mở miệng nói: “Nàng nhìn ta làm gì? Ta không có hưu nàng.”

Ôn Yến ngạc nhiên: “Ta không có ý này.”

“Nhưng nàng vẫn luôn nói với song bào thai là chúng ta ly hôn.” Tống Vĩnh Kỳ mấy ngày nay từ trong miệng song bào thai luôn nghe được cái từ ly hôn này, một chút cũng không xa lạ.

Ôn Yến giơ tay: “Cha mẹ tách ra, cũng cần phải có một cái lý do để nói với bọn trẻ.”

“Tính cách không hợp, thứ theo đuổi không giống nhau?”

Ôn Yến xấu hổ, lúc trước song bào thai luôn hỏi cô tại sao lại cùng cha ly hôn, cô đành phải nói tính cách không hợp, đây là cái cớ ly hôn tốt nhất của người hiện đại, giống như chỉ cần vừa nói tính cách không hợp, sẽ không có đường cứu vãn.

“Cũng không thể nói ta là Hoàng Quý Phi của tổ phụ bọn trẻ được!” Ôn Yến nói.

Tống Vĩnh Kỳ khuôn mặt hơi trầm xuống: “Nói bậy bạ gì đó?”

Chàng cực ghét nghe những lời này, cực phản cảm, Ôn Yến là thê tử của chàng, chưa bao giờ là Hoàng Quý Phi gì đó.

Lộ tổng quản thấy không khí có chút căng thẳng, liền lặng lẽ cáo lui.

Ôn Yến bưng chén rượu trong tay, cũng không biết nên nói gì.

Giữa bọn họ, luôn có một câu chuyện ma thứ hai, giống như câu chuyện ma thứ hai đã kể xong, dường như mọi thứ đều kết thúc, ngay cả đề tài để nói cũng không tìm được.

Tống Vĩnh Kỳ cầm chén chạm một cái vào chén của cô, cười nói: “Ta nói đùa thôi, đừng để ý.”

Ôn Yến ngẩng đầu nhìn chàng: “Thật ra ta vẫn luôn không biết nên giải thích chuyện ta và chàng tách ra với bọn trẻ như thế nào, những đứa trẻ chơi cùng bọn trẻ đều có cha mẹ, chỉ có bọn trẻ không có, chắc chắn sẽ luôn quấn quít hỏi này kia, tầm tuổi này lại là tầm tuổi hiếu kì nhất, ta chỉ có thể sử dụng một cái cớ qua loa như vậy.”

“Ta thật sự không để ý, cho dù nàng nói gì, quả thật, chuyện chúng ta tách ra là sự thật.” Tống Vĩnh Kỳ nhìn chằm chằm cô rồi nói.

Ôn Yến thở phào nhẹ nhõm: “Đúng vậy, là sự thật.”



Cô là Hoàng Quý Phi của tiên đế, cũng là sự thật, nhưng biết chàng không thích nghe, cô cũng không nói nữa, dù sao, bây giờ bọn họ đều rất lý trí, không cần phải nói những lời bén nhọn như vậy.

Hai người đang xấu hổ, liền nghe được tiếng Lộ tổng quản cùng người khác nói chuyện ở bên ngoài: “Lương Phi nương nương, lúc này Hoàng Thượng không gặp bất cứ ai, người đi về trước đi, nô tài sẽ mang canh người tự nấu vào.”

Lương Phi không vui nói: “Nếu Hoàng Thượng bận, vậy bản cung ở đây chờ một lúc là được.”

“Không, Hoàng Thượng không biết khi nào thì mới bận xong.” Lộ tổng quản đau khổ cười nói.

Vị Lương Phi nương nương này ở hậu cung nổi tiếng là khó tính, hơn nữa bây giờ đã công khai thân phận của song bào thai, nàng ta sao có thể kiềm chế được? Nhất định là tới tìm hiểu tin tức, chỉ là nương nương các cung khác cũng không dám đến trước mặt Hoàng Thượng, chỉ có Lương Phi này quấn lấy không buông.

Lương Phi nói: “Ngươi chỉ cần kéo cửa ra, Hoàng Thượng nếu bận việc chính sự, đáng lý nên ở trong ngự thư phòng, nhưng hôm nay lại ở bên trong điện, rõ ràng là đang nghỉ ngơi, bản cung đi vào cũng sẽ không quấy rầy Hoàng Thượng, chỉ liếc Hoàng Thượng một cái rồi đi.”

“Không, Hoàng Thượng nói, ai cũng không gặp, nương nương người không nên làm khó nô tài .”

“Được, vậy bản cung liền chờ ở đây, Hoàng Thượng cũng sẽ không nhẫn tâm đến mức để cho bản cung chờ một ngày .” Lương phi bướng bỉnh nói.

Ôn Yến nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài, biết hôm nay vị nương nương này sẽ không từ bỏ ý đồ, cô đứng lên: “Ta cũng nên đi.”

Tống Vĩnh Kỳ trong lòng tức giận sự quấy rầy của Lương Phi, nhưng cũng không tiện nói gì trước mặt Ôn Yến, chỉ đành nói: “Vậy được, nàng đi trước, lúc đến đại lao phải chú ý một chút.”

“Ta biết rồi.” Ôn Yến nói.

Ôn Yến xoay người, Tống Vĩnh Kỳ bỗng nhiên giữ chặt tay cô, Ôn Yến kinh ngạc nhìn chàng.

Tống Vĩnh Kỳ vốn chỉ nhất thời xúc động, sau khi giữ chặt cô lại không biết nói gì, đành tìm bừa một cái cớ: “Chúng ta uống thêm một chén nữa đi.”

Ôn Yến gật đầu, trong lòng có chút chua xót: “Được!”

Tống Vĩnh Kỳ rót cho nàng một chén rượu, cũng rót một chén lớn cho mình, Ôn Yến nhìn thấy, nhíu mày nói: “Chàng đừng uống nhiều như vậy.”

“Cơ hội uống cùng với nàng có lẽ sẽ không nhiều, một chén này, coi như là ta kính nàng, cũng kính phần tình cảm ngày xưa.” Tống Vĩnh Kỳ bưng rượu lên, vốn là cười nói, nhưng những lời này cho dù là người nói hay người nghe đều cảm thấy vô cùng đau lòng.

“Chia tay hai ngả, mỗi người vui vẻ.” Ôn Yến cầm lấy chén, nhẹ giọng nói.

Tống Vĩnh Kỳ sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm Ôn Yến: “Ôn Yến, câu này của nàng, không khỏi quá mức tàn nhẫn.”

Câu này thường được sử dụng trong hưu thư, nghĩa là sau khi chia tay, hai bên nam nữ đều tự cưới tự gả, không còn chút liên quan.

Nhưng, câu này cùng thường do nam tử nói với thê tử.



Mọi người đều cố gắng che đậy một số thứ, muốn tự lừa dối chính mình, nhưng câu này của Ôn Yến lại xé rách lớp ngụy trang.

Tống Vĩnh Kỳ cảm thấy trái tim như bị cái gì đó làm xói mòn, đau đớn âm thầm xâm lấn.

Ôn Yến nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nâng chén uống cạn, sau đó đứng vững nhìn chàng, mấy năm nay chắc hẳn chàng rất hay nhíu mày, đường nét giữa đôi lông mày rất đậm, trên khuôn mặt chàng cũng luôn mang vẻ nặng nề.

Ôn Yến trong lòng đau nhói, nhẹ nhàng vươn tay qua ôm lấy chàng: “Kỳ, chuyện trước kia ta không quên, chỉ vì thực tế ngăn trở mà thôi, nghe nói, kiếp sau của chúng ta, kiếp sau, sau nữa đều có thể cùng một chỗ, như vậy, một đời khổ này có gì phải vội đâu?”

Nói xong, lại cảm thấy mình quá qua loa, lời này, ngay cả an ủi mình cũng không thể, sao có thể an ủi chàng?

Năm năm trôi qua, năm tháng không dấu vết, nhưng chàng trai trẻ của cô đã biến thành một người trầm ổn, ngưng trọng, bây giờ không còn thấy được nụ cười trong sáng vốn thuộc về chàng nữa.

Tống Vĩnh Kỳ buông chén rượu, ôm lấy cô.

Một cái ôm này, chàng vốn tưởng rằng đời này sẽ không còn, cảm giác ôm cô trong vòng tay, giống như ôm cả thế giới này trong tay.

Chàng ngồi trên vị trí cao này, vẫn luôn trống rỗng, tịch mịch, tất cả mọi thứ bây giờ cũng không phải là thứ chàng muốn, thứ chàng muốn chưa bao giờ có được.

Suy nghĩ quay về rất nhiều năm trước, năm ấy, một nữ tử khuôn mặt tươi cười, cười khanh khách nhìn chàng, từ từ đi đến, trong miệng còn nói “Ta tên là Ôn Yến.”

Chàng giữ cái tên Ôn Yến này, giữ lại ký ức giữa chàng và Ôn Yến, năm năm qua, vượt qua rất nhiều rất nhiều đêm không ngủ.

Buông tay, nói dễ hơn làm?

Nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác, quá khứ không bị lãng quên, ngoại trừ tình yêu giữa bọn họ, nỗi đau của bọn họ, chàng đã mất đi cô hai lần, không thể để cho cô chết trên tay mình lần nữa.

Tay của một Đế Vương có thể nhiễm máu tanh của người khắp thiên hạ, cũng không thể nhiễm máu của người mà mình yêu nhất.

Vội vàng in một nụ hôn lên trán cô, giọng nói khàn khàn: “Ôn Yến, ta dùng cả đời này, để đổi lấy sự vĩnh hằng của chúng ta.”

Ôn Yến lệ nóng quanh tròng, đây là câu nói bất lực nhất, nhưng không thể không làm như vậy.

Bọn họ cũng không nhẫn tâm làm khó đối phương.

Không đành lòng để cho đối phương lâm vào tình cảnh khó cả đôi đường, thậm chí là bị vây chết.

Chỉ cần bọn họ đều sống tốt, còn có cái gì không thể chịu đựng được?

Sinh ly còn hơn từ biệt.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement