Nói xong, Diệp Viễn liền dẫn Lâm Vãn Tình xoay người đi về phía tượng đất binh sĩ ở phía xa kia.
Đối với tượng đất binh sĩ này, Diệp Viễn kỳ thực vẫn rất tò mò.
Lúc này, Mông Mục Chi đã tháo bỏ dây xích trên người mình, đang dùng dây xích để quấn lên người tượng đất binh sĩ kia một lần nữa.
Thấy Diệp Viễn đi đến, Mông Mục Chi vội vàng khom lưng chào anh.
“Diệp tiên sinh!”
Diệp Viễn khẽ gật đầu xong, ánh mắt liền nhìn về phía tượng đất binh sĩ.
Khi quan sát tượng đất binh sĩ ở khoảng cách gần thế này, Diệp Viễn lại càng cảm thấy nó mang đến cho anh một loại cảm giác vô cùng quen thuộc.
Hơn nữa, lúc này Diệp Viễn lại càng cảm nhận được một cách rõ ràng hơn linh khí trời đất đậm đặc được phát tán ra từ trên người nó. Mà bên trong cơ thể của tượng đất binh sĩ, hình như có một vật gì đó vô cùng quen thuộc đang gọi anh.
Bất giác, Diệp Viễn lại lần nữa mở mắt nhìn thấu ra, muốn nhìn rõ rốt cuộc bên trong đó có thứ gì lại khiến anh cảm thấy quen thuộc đến mức này.
Nhưng khi Diệp Viễn thi triển mắt nhìn thấu, tượng đất binh sĩ này lại đột nhiên run lên bần bật.
Đồng thời trên người nó lại càng phát ra khí tức ngập trời, dần dần tràn ra khắp tứ phía.
Mông Mục Chi đứng gần với tượng bất binh sĩ nhất cho nên là người đầu tiên bị luồng khí thế cuồn cuộn kia đánh bay.
Mà Lâm Vãn Tình ở phía sau lưng Diệp Viễn cũng đồng thời bị hất văng ra ngoài.
Nhưng may là luồng khí thế này chỉ hất hai người bọn họ ra xa chứ không hề gây ra bất kỳ tổn thương gì cho bọn họ.
Mà lúc này, cả người Diệp Viễn gần như không hề có ý thức với tất cả mọi thứ xảy ra xung quanh mình.
Anh lúc này, cơ thể đang run lên bần bật, trên mặt toàn là biểu cảm cùng cảm xúc đau đớn.
“Diệp Viễn!”
Nhìn thấy trạng thái khác lạ của Diệp Viễn, Lâm Vãn Tình thầm giật mình, muốn lao về phía anh.
Nhưng lại bị Mông Mục Chi giữ lại.
“Cô Lâm đừng làm phiền, đây có lẽ là một lần cơ duyên của Diệp tiên sinh!”
Mông Mục Chi cực kỳ phấn khích nói.
“Theo như những ghi chép trong cuốn sách cổ của tộc Mông Thị chúng tôi, bên trong cơ thể tượng đất binh sĩ này bao hàm một lượng cực lớn linh khí đất trời, phàm là người có duyên được tượng đất binh sĩ cho phép thì có thể khiến tượng đất binh sĩ chủ động giao ra linh khí đất trời cho người có duyên hấp thu!”
“Bây giờ xem ra, Diệp tiên sinh hẳn là đã nhận được sự cho phép của tượng đất binh sĩ, cho nên nó mới chủ động tán hết linh khí đất trời trên người mình ra để cho Diệp tiên sinh hấp thu!”
Nghe thấy lời giải thích của Mông Mục Chi, Lâm Vãn Tình bán tín bán nghi, nhưng mà lúc này nhìn thấy cơ thể của Diệp Viễn đã bình thường trở lại, hơn nữa khí thế trên người dường như cũng đã xảy ra đột biến.
Lâm Vãn Tình lúc này mới thoáng yên tâm một chút.
Lúc này, Diệp Viễn quả thực đang hấp thu linh khí đất trời được phát tán ra từ trên cơ thể tượng đất binh sĩ.
Chẳng qua là khi mới hấp thu được một nửa, Diệp Viễn bỗng mở bừng mắt ra.
Phất tay một cái, linh khí tản ra từ trên người tượng đất binh sĩ kia đột nhiên quay ngược trở về trên người nó.
Vốn dĩ có thể tượng đất còn đang run lên, giờ cũng đã ngừng lại.
Nó hình như được làm từ đất sét, trên cái đầu vốn dĩ lưu lại đầy những vết tích của thời gian, giờ này lại từ từ chuyển động.
Đôi mắt được làm từ đất sét kia vậy mà lại nhìn thẳng về phía Diệp Viễn.
Dường như trong đó chứa đầy vẻ khó hiểu.
Diệp Viễn khẽ mỉm cười nói: “Tôi không thiếu chút linh khí đất trời này, nó vốn dĩ là thuộc về các người!”
Nói xong, Diệp Viễn tùy ý phất tay một cái nữa, những dây xích quấn trên cơ thể tượng đất binh sĩ đều biến mất.
“Đi đi, đi tìm đồng bọn của mình, khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn, tương lai khi ngày đó đến, cả vùng đất này vẫn cần đến sự bảo hộ của các người”.
Tượng đất binh sĩ kia được làm từ đất sét, trên cái đầu vốn dĩ lưu lại đầy những vết tích của thời gian lại khẽ cử động một chút, dường như đã hiểu được cái gì.
Ngay sau đó, có thể cứng ngắc mà kiên cố của nó lại khẽ khom người hướng về phía Diệp Viễn.
“Đi đi!”
Diệp Viễn khẽ mỉm cười.
Tượng đất binh sĩ kia lập tức đứng thẳng người lên, từ từ quay người, bước chân đi như một con rô bốt, dần dần đi xa.
Cuối cùng, đi vào bên trong khu rừng rậm rạp âm u rồi hoàn toàn biến mất.
Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!
Truyện mới hay dành cho bạn
Top Truyện hay nhất
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan | Kiếm Vực Vô Địch | Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi |
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì |
Tổng Tài Tại Thượng | Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực | Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế |
Thánh Thể Bất Phàm | Bắt đầu từ một cái giếng biến dị | Vô Thượng Kiếm Đế |
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ | Bát Gia Tái Thế | Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê | Tử Thần đào hoa | Long đô binh vương |
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia | Thiên Mệnh Kiếm Đạo | Kiếm khách mù |
Hoắc tổng truy thê | Cuồng Long Xuất Thế | Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời |
Huyện lệnh đế sư | Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp | Chàng rể trường sinh |
Binh Vương Thần Bí | Tuyệt Phẩm Thiên Y | Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người |
Tuyệt Thế Dược Thần | Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả | Tiên y ngờ nghệch |
Tuyệt Thế Thần Y | Thiên Nhãn Quỷ Y | Tuyệt Thế Long Thần |
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm | Võ tôn đỉnh cấp | Thần Y Xuất Ngục |
Sát Thần Chí Tôn | Truyền Thuyết Đế Tôn | Khai quang mật sử |
Cao thủ Y võ | Chiến thần Tu La | Thần Chủ Ở Rể |
Chiến Thần Thánh Y | Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn | Đệ nhất kiếm thần |
Đỉnh Phong Võ Thuật | Bố cháu là chiến thần | Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên |
Cửu Thiên Kiếm | Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp | Chàng rể quyền thế |
Y võ song toàn (full) | Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) | Chàng rể cực phẩm - full |
Phá quân mệnh | Xuyên không tới vương triều Đại Khang | Hậu duệ kiếm thần |
Đế Hoàng Mạnh Nhất | Báo Thù Của Rể Phế Vật | Thần y trở lại |
Người Tình Của Quý Tổng | Thiên đạo hữu khuyết | Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ |
XXX | Thái Tử Bụi Đời (full) | Sư phụ tôi là thần tiên |
Đỉnh Phong Thiên Hạ | Thánh Địa Vô Cực | Thần Y Thánh Thủ |
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm | Người chồng vô dụng của nữ thần | Tổ Thần Chí Tôn |
Hôn nhân bất đắc dĩ | Đỉnh cấp rể quý | Tuyệt Kiếm Phá Thiên |