Dị thế võ thần – Dương Ân (FULL)

Advertisement
Thánh dụ, đại biểu mệnh lệnh lớn nhất của Hoàng thượng.

Mỗi một vị thái giám đều mang theo thánh dụ xuất hành thì giống như Hoàng thượng đích thân tới, bất kỳ quan to hay phú thương nào cũng phải tôn trọng.

Lần này, Hải công công mang theo thánh dụ tới Dương gia, như thế cũng đủ để thể hiện long ân của Hoàng thượng đối với Dương gia.

Theo thông lệ cũ, Dương gia không chỉ phải tôn trọng, mà còn cần chuẩn bị hậu lễ cảm ơn ông ta, cung kính tiễn ông ta về mới đúng.

Thế nhưng, Dương Ân vừa trở về mà đã dám hét lên những lời ngông cuồng như vậy như vậy với Hải công công, hành động này khiến tất cả mọi người kinh ngạc.

Không chỉ có đám người Hải công công, mà còn có người vây quanh Dương phủ, tất cả đều trợn tròn mắt.

Ai mà ngờ được Dương Ân lại dám công khai kháng chỉ như vậy, đây đúng là chuyện không ai dám làm trong thiên hạ.

Dương Ân quá tức giận, thêm cả khí thế của đoàn binh mã phía sau, càng khiến Hải công công sợ đến mức gục xuống trên mặt đất

“Ngươi… ngươi dám kháng chỉ?”, tiểu thái giám sau lưng Hải công công vội vàng đỡ ông ta dậy, hắn ta tức hổn hển chỉ vào Dương Ân.

“Khỉ Gầy, làm bọn hắn cút đi!”, Dương Ân lạnh lùng nói.

“Vâng thưa đại ca!”, Khỉ Gầy cầm đoạn côn lên tiếng, lướt về phía nhóm người Hải công công. Không đợi họ có bất cứ phản ứng gì, hắn ta đã bị ném đoạn côn vào trong đám người khiến họ ngã tới mức bất tỉnh nhân sự.

Hành vi bá đạo thế này mới xảy ra lần đầu trong Vương thành.

“Dương Ân có phải bị điên rồi không, sao hắn dám làm vậy?”

“Xong rồi, đường đường là Thiếu Ân Bá tước mà lại như thế, e rằng sẽ bị tước cái danh trấn hộ tướng quân, có khi còn bị chém đầu!”

“Đây là tội mưu sát, sao tướng quân Dương Ân có thể kích động như vậy, cho dù là tức giận trong lòng thì cũng không nên làm vậy!”

“Dương gia bị phong tỏa một năm, tướng quân Dương Ân trẻ tuổi nóng tính, tức giận cũng là phải, nhưng hắn không nên thất thố như vậy mới đúng”.



Những người xung quanh đều cảm thấy thương hại Dương Ân, họ cho rằng chắc chắn Dương Ân sẽ phải chết, không ai được phép xem thường uy nghiêm hoàng thất, nếu xem thường là sẽ không có đường sống.

Trong đám người, có hai tên “thiếu niên” đang thì thầm nói chuyện, chỉ cần tinh mắt một chút là có thể nhận ra hai người này là nữ nhi.

Hai thiếu nữ này rất xinh xắn, đặc biệt là cô gái cầm trong tay cây quạt trắng: môi đỏ răng trắng, mắt sáng như trăng, da trắng như ngọc, dung nhan vô cùng xinh đẹp. Dù nàng ta cải trang thành nam, nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ đẹp tự nhiên của nàng ta.

“Công… không, thiếu gia, hắn chết chắc rồi! Nỗi lo của ngài cũng sẽ được xóa bỏ, chúng ta về thôi!”, tỳ nữ nói với thiếu nữ cầm quạt trắng.

Trên gương mặt của thiếu nữ cầm quạt trắng hiện lên một tia phức tạp: “Đợi xem thế nào!”

“Vâng!”. Tỳ nữ không dám làm trái ý đối phương nên đồng ý một tiếng rồi ngoan ngoãn đứng đó không lên tiếng nữa, trong lòng thầm nghĩ: “Dương Ân trông cũng không tệ, nhưng muốn thành hôn với công chúa thì vẫn còn kém xa”.

Ở cửa Dương phủ có hai bóng người xuất hiện trước cánh cổng màu đỏ son, chính là cha của Dương Ân - Dương Trấn Nam và mẹ của Dương Ân - Tô Nhu Mai.

Bọn họ nhìn đứa con trai chỉ còn cách mình trăm thước, hai mắt ươn ướt, nhất là Tô Nhu Mai, bà ấy bắt đầu che miệng khóc.

Trong một năm bị giam cầm, bọn họ đã chịu nhiều cực khổ, cũng phải chịu tội nhiều nhưng những thứ này không phải là thứ khiến họ đau buồn. Điều đau đớn nhất chính là hai người không biết con của mình sống chết ra sao, sự dày vò đó nếu không phải là cha mẹ thì cũng không thể nào hiểu được.

Con trai chết thì tim bọn họ cũng chết.

Con trai sống thì họ lại lo lắng không biết chúng sống có tốt không, có bị người khác bắt nạt hay không, liệu có chịu được những tội lỗi kia không… suy nghĩ đó không ngừng quẩn quanh trong đầu họ.

Hôm nay con trai quay trở về, trở nên ưu tú thì mọi muộn phiền của họ đều tan biến, trở thành niềm vui vô bờ bến. Những lỗi lầm mà con gây ra đều được họ lựa chọn quên lãng.

Dương Ân cũng nhìn thấy cha mẹ, ánh mắt của hắn rất tinh, dù là khoảng cách trăm trượng, hắn cũng có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ của họ.

Những nếp nhăn trên khuôn mặt cha mẹ trở nên rõ ràng hơn, tóc bạc thêm nhiều, cả hai cũng già đi không ít.

Hai mắt Dương Ân không giữ được nước mắt, trái tim như bị dao cứa, khó chịu đến mức ngạt thở, như muốn ngất đi.

Cốt nhục liền tâm, huyết mạch kết nối, máu mủ tình thâm, thân tình vô giá.

Dương Ân nhảy xuống từ rùa vân bạc, một ngàn năm trăm kỵ binh phía sau cũng đồng loạt nhảy xuống ngựa, động tác kia giống như luyện tập ngàn vạn lần, vô cùng gọn gàng và thống nhất.

Đầu gối của Dương Ân nặng nề quỳ xuống, mặt đất bị nện mạnh tạo thành hai cái hố sâu, đầu cũng đồng thời khấu xuống, hung hăng đập trên mặt đất.

Bộp!

“Cha mẹ, hài nhi bất hiếu, khiến hai người phải chịu cảnh tù tội! Xin cha mẹ tha tội cho con!”, Dương Ân nói mà lệ rơi đầy mặt.

Công ơn dưỡng dục hơn chục năm còn chưa kịp báo hiếu bọn họ mà hắn đã khiến họ phải chịu cảnh tù tội, đúng thật là bất hiếu!

Quân đoàn Tử thần sau lưng Dương Ân cũng đều quỳ xuống.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement