“Tôi biết, tôi sẽ cố gắng hết khả năng”.
Nghe anh nói nghiêm túc đứng đắn như vậy, ngược lại Phó Vực không nói thêm lời châm chọc gì nữa, kéo dài thêm hai câu rồi cúp máy.
Anh ta cũng không nói ra mình có tâm tình gì.
Một mặt cảm thấy vui mừng cho con cá khô già, một mặt lại cảm thấy chua xót cho bản thân.
Anh ta tung hoành tình trường bao nhiêu năm nay, đi qua vạn bụi hoa, gió thổi cỏ rạp, kết quả gặp phải Nam Mẫn, hơn nữa không chỉ một lần bị đả kích đến mức có chút hoài nghi về cuộc sống.
Không biết thế nào, cặp đôi uyên ương khổ mệnh Nam Mẫn và lão Dụ mặc dù phân li, nhưng giữa bọn họ có một loại từ trường vô hình, khiến anh ta cảm thấy rất khó đánh phá.
Có lẽ cũng đã đến lúc thật sự phải buông tay.
“Anh Phát Tài!”
Tô Âm mặc đồng phục học sinh xanh trắng đan xen, vội vàng chạy lên núi, mặt lộ vẻ gấp gáp: “Bố lão Dụ, cái tên Thư Thư gì đó đến rồi, mẹ Dụ đang ầm ĩ với ông ta kìa!”
“Nói đến là đến thật luôn”.
Phó Vực mặt liền biến sắc: “Đi, đi xuống, cùng mắng chết ông ta đi!”
*
Sau khi Dụ Lâm Hải xem xong tài liệu của Vương Bình, sau khi sắp xếp một chút, anh gửi qua cho Nam Mẫn.
Đồng thời kèm theo một câu: ‘Nếu tiện thì anh gọi điện thoại cho em nói chuyện’.
Nam Mẫn đang ở buổi biểu diễn, sau khi nhận được tin nhắn, cô chỉ trả lời lại một câu…
‘Đang ở ngoài. Quay về rồi nói’.
Dụ Lâm Hải: ‘Được’.
Cứ trao đổi qua lại mấy câu như vậy cũng khiến nội tâm Dụ Lâm Hải cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Anh nắm điện thoại, nhìn chữ viết trên màn hình, không nhịn được lại bắt đầu nhớ đến cô.
Anh chưa từng nhớ nhung ai nhiều như vậy, loại cảm giác này vừa ngọt ngào lại có chút chua xót, vô cùng sốt ruột, khiến người ta có một loại kích động, chỉ muốn mọc cánh bay đến bên cạnh cô.
Có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng không thể nào biểu đạt trên Wechat, trong điện thoại anh cũng không nói ra khỏi miệng.
Nhưng cũng chỉ có thể hóa thành chữ viết trên lá thư…
Lại là một bức thư nặc danh được niêm phong, dán tem, ném vào thùng thư gửi đến khu vườn Hoa Hồng.
Toàn bộ Messuri sẵn sàng chiến đấu vì một Thẩm Lưu Thư không mời mà tới.
Bầu không khí có thể nói đang gươm súng sẵn sàng.
Tô Âm, Phó Vực, dì Vệ và sư thúc Đinh đều đứng sau lưng Dụ Phượng Kiều, mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Lưu Thư.
Trong tay Thẩm Lưu Thư xách không ít quà cáp và sản phẩm chăm sóc sức khỏe, ông ta nhìn Dụ Phượng Kiều, nhẹ nhàng nói: “Kiều, tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn đến thăm bà”.
“Vậy ông nhìn thấy rồi thì đi đi”.
Vẻ mặt Dụ Phượng Kiều lạnh lùng: “Tôi không muốn gặp ông”.
Thẩm Lưu Thư mím môi, ngước mắt nhìn bốn người sau lưng Dụ Phượng Kiều: “Tôi có thể nói chuyện riêng với bà được không?”
“Giữa chúng ta không có gì để nói chuyện”.
Dụ Phượng Kiều không để cho ông ta một chút mặt mũi: “Mang đồ của ông cút đi!”
Trong mắt Thẩm Lưu Thư hiện lên chút bối rối, nhưng nếu ông ta đã đến đây thì đã chuẩn bị sẵn sàng để xấu hổ.
Ông ta vẫn cười nói: “Kiều, đừng như vậy. Dù gì chúng ta cũng là vợ chồng, ngay cả một câu bà cũng không muốn nói chuyện với tôi sao? Lúc đến đây tôi còn đặc biệt đến thành phố Nam gặp con trai”.
Vừa nghe thấy ông ta đi gặp con trai, Dụ Phượng Kiều lập tức biến sắc mặt.
“Ông đi gặp con trai làm gì, rảnh à?”
Dụ Phượng Kiều mặt lạnh: “Ông chê thằng bé sống quá khó khăn, còn muốn chạy qua gây thêm ấm ức cho nó hả. Thẩm Lưu Thư, rốt cuộc đến bao giờ ông mới có thể học được cách làm người chân chính?!”
Thẩm Lưu Thư cảm thấy ngượng ngịu, giống như bị tát vào mặt.
Từ khi ngồi cao, ở chức vị cao một thời gian dài, quen được người ta cung phụng, được người ta tâng bốc, phụ nữ chỉ muốn leo lên giường của ông ta, nào có ai dám chỉ vào lỗ mũi mắng mỏ ông ta như vậy?
Cũng chỉ có người vợ đầu của ông ta có quyền hành này, đây là phần vinh dự duy nhất ông ta dành cho bà.
Nghĩ đến đây, Thẩm Lưu Thư liền cảm giác không quá khó chịu.
Ông ta đi tới, đặt quà xuống, thản nhiên nói: “Chỗ này là tổ yến và cao dán, còn có thuốc bổ có tác dụng chữa trị vết thương ở chân rất tốt, tôi đã đặc biệt nhờ người mua”.
Lần này không đợi Dụ Phượng Kiều lên tiếng, sư thúc Đinh nói: “Kiều nói không cần, ông không nghe hiểu tiếng người à? Messuri chúng tôi cái gì cũng có, không cần chút đồ này của ông!”
Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!
Truyện mới hay dành cho bạn
Top Truyện hay nhất
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan | Kiếm Vực Vô Địch | Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi |
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì |
Tổng Tài Tại Thượng | Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực | Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế |
Thánh Thể Bất Phàm | Bắt đầu từ một cái giếng biến dị | Vô Thượng Kiếm Đế |
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ | Bát Gia Tái Thế | Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê | Tử Thần đào hoa | Long đô binh vương |
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia | Thiên Mệnh Kiếm Đạo | Kiếm khách mù |
Hoắc tổng truy thê | Cuồng Long Xuất Thế | Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời |
Huyện lệnh đế sư | Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp | Chàng rể trường sinh |
Binh Vương Thần Bí | Tuyệt Phẩm Thiên Y | Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người |
Tuyệt Thế Dược Thần | Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả | Tiên y ngờ nghệch |
Tuyệt Thế Thần Y | Thiên Nhãn Quỷ Y | Tuyệt Thế Long Thần |
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm | Võ tôn đỉnh cấp | Thần Y Xuất Ngục |
Sát Thần Chí Tôn | Truyền Thuyết Đế Tôn | Khai quang mật sử |
Cao thủ Y võ | Chiến thần Tu La | Thần Chủ Ở Rể |
Chiến Thần Thánh Y | Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn | Đệ nhất kiếm thần |
Đỉnh Phong Võ Thuật | Bố cháu là chiến thần | Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên |
Cửu Thiên Kiếm | Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp | Chàng rể quyền thế |
Y võ song toàn (full) | Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) | Chàng rể cực phẩm - full |
Phá quân mệnh | Xuyên không tới vương triều Đại Khang | Hậu duệ kiếm thần |
Đế Hoàng Mạnh Nhất | Báo Thù Của Rể Phế Vật | Thần y trở lại |
Người Tình Của Quý Tổng | Thiên đạo hữu khuyết | Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ |
XXX | Thái Tử Bụi Đời (full) | Sư phụ tôi là thần tiên |
Đỉnh Phong Thiên Hạ | Thánh Địa Vô Cực | Thần Y Thánh Thủ |
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm | Người chồng vô dụng của nữ thần | Tổ Thần Chí Tôn |
Hôn nhân bất đắc dĩ | Đỉnh cấp rể quý | Tuyệt Kiếm Phá Thiên |