Vợ Khó Thoát Bàn Tay Tôi Huyền Tâm full

Advertisement
Vợ Khó Thoát Bàn tay Tôi

CHƯƠNG 164: AI DÁM ĐỘNG VÀO CÔ ẤY THÌ ĐỀU PHẢI CHẾT

Dù cho Lâm Việt Thịnh đang vô cùng căng thẳng nhưng điện thoại vẫn bị cúp ngang.

“Lập tức đi điều tra nguồn gốc của số điện thoại này cho tôi…” Lâm Việt Thịnh tức giận hổn hển ném điện thoại di động lên mặt bàn.

“Rõ, cậu chủ!”

Lê Hùng Việt nhớ kĩ dãy số kia, chạy ra ngoài nhanh như một cơn gió.

Lâm Việt Thịnh vùi sâu vào trong ghế salon, hai tay vò đầu, đau khổ cau mày lại.

Quách Thanh Tú, người phụ nữ ngu ngốc này, rốt cuộc cô đã chạy đi đâu rồi?

Trong một căn phòng bệnh, Quách Thanh Tú chậm rãi mở mắt.

“Cô tỉnh rồi!”

Quách Thanh Tú quay đầu sang, nhìn về phía người đàn ông đang trông coi bên cạnh.

Rất lâu sau, cô mới nhớ ra chuyện mình bị ngất xỉu trong phòng.

“Tôi… sao tôi lại ở chỗ này?”

Bốn vách tường trắng như tuyết, trên cánh tay còn treo bình truyền nước, y tá đi tới đi lui, tất cả những điều này thể hiện cô đang ở trong bệnh viện.

Dương Diệp Sơn mỉm cười: “Cô đổ bệnh, chẳng lẽ cô còn không biết sao?”

“Đổ bệnh ư?” Quách Thanh Tú mơ màng lắc đầu.

Dương Diệp nhìn cô một cái thật sâu.

“Chúng ta không ở trên thuyền nữa sao?”

“Ha ha, đây là ở Hong Kong…. Cô hôn mê một ngày một đêm, sau đó tôi vội vàng cho cấp bến, đưa cô lên đây.”

Dương Diệp Sơn nói chuyện cực kì bình tĩnh.

Quách Thanh Tú vuốt vuốt bụng của mình, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Dương Diệp Sơn: “Đưa nhỏ trong bụng tôi có còn ổn không?”

“Ừ… Bác sĩ nói cục cưng của cô cực kì khỏe mạnh…” Dương Diệp Sơn nghĩ một chút, nghiêm túc nói.

“Thật sự rất cảm ơn anh, tôi thật không biết phải cảm ơn anh như thế nào mới được!” Quách Thanh Tú cảm kích nói.

Dương Diệp Sơn chỉ cười cười: “Đừng khách khí, cô còn từng cứu tôi một mạng, chuyện này đâu có tính là gì. Chờ đến lúc cô hết bệnh rồi, tôi đưa cô đi vòng quanh thế giới.”

Quách Thanh Tú cười lắc đầu: “Thôi đi, tôi thấy vẫn nên đợi đến lúc tôi sinh cục cưng xong rồi nói tiếp! Thực ra, một phụ nữ có thai như tôi đi theo thuyền của anh cũng không tốt lắm, tôi vẫn nên ở lai trên bờ thì hơn!”

Lúc này, ở bên ngoài có những tiếng động hỗn loạn truyền đến.

“Anh, anh ơi, anh không thể đi vào đây được, đây là phòng bệnh tư nhân…” Y tá bên ngoài phòng bệnh sốt ruột nói.

Quách Thanh Tú còn đang nghi hoặc, đột nhiên có một bóng người đen kịt cứ thế xông vào.

“Quách Thanh Tú, quả nhiên là cô ở chỗ này thật….”

Lâm Việt Thịnh giống như một con sư tử hùng mãnh đang gầm thét, xông vào bên trong quát Quách Thanh Tú.

Hắn để Lê Hùng Việt dùng đến sức mạnh của quân đội mới đuổi đến chỗ con thuyền này dừng lại, sau đó lại tiếp tục đuổi đến đây.

Hắn vốn đang cực kì lo lắng cho Quách Thanh Tú nhưng giờ phút này, nhìn thấy Dương Diệp Sơn dịu dàng trông giữ bên cạnh cô, sự đố kị trong hắn không ngừng bùng cháy.

Điều quan trọng hơn là, tên Dương Diệp Sơn này không chỉ có bề ngoài rất đẹp trai, mà còn có một đống tay chân đi phía sau nữa.

Lâm Việt Thịnh đương nhiên muốn nổi bão rồi.

Quách Thanh Tú nhìn thấy Lâm Việt Thịnh, rồi lại nhìn sang Dương Diệp Sơn, mở miệng giải thích: “Thật ngại quá, anh ta chính là bạn trai của tôi, tính cách của anh ấy có hơi nóng nảy một chút…”

Dương Diệp Sơn nhún vai, sau đó mỉm cười.

Đôi đồng tử lóe sáng nhàn nhạt liếc nhìn Lâm Việt Thịnh một cái, sau đó lui ra ngoài.

“Được rồi, tôi đi trước đây! Có thời gian rảnh thì gọi điện thoại cho tôi.”

Dương Diệp Sơn đưa tay lên làm động tác gọi, sau đó dẫn theo đám tay chân đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh lập tức trở nên trống trải.

Lâm Việt Thịnh trừng mắt nhìn Quách Thanh Tú, gương mặt tuấn tú đầy vẻ u ám: “Quách Thanh Tú, cô được lắm, mới vài ngày không gặp, cô đã quyến rũ được một tên gian phu nhanh như vậy rồi à?”

Quách Thanh Tú cũng bị hắn chọc giận: “Đúng vậy, nếu anh đã không muốn làm ba của đứa nhỏ, như vậy đương nhiên tôi phải thay đứa nhỏ tìm kiếm một người khác rồi!”

“Cô…” Lâm Việt Thịnh nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải nể tình cô đang nằm ở trên giường bệnh, hắn nhất định sẽ mạnh mẽ trừng phạt cô một phen.

“Đồ phụ nữ vừa ngu xuẩn vừa cố chấp cô, tôi chỉ nói thương lượng với cô một chút, cô đã chạy mất rồi, lại còn không để lại cho tôi một chút tin tức nào, trên người không mang theo tiền, cũng không thấy bóng dáng đâu, cô thương đứa nhỏ đến mức nào?”

Lâm Việt Thịnh vô cùng châm chọc nói, Quách Thanh Tú hừ khẽ một tiếng.

“Thương lượng à? Thương lượng cái gì chứ! Đứa bé đã tồn tại rồi, nó cũng không phải hoa hay cỏ, anh muốn thì giữ, không muốn thì giết. Lâm Việt Thịnh, nó là cốt nhục của anh đấy anh có biết không, trái tim của anh quá độc ác, khiến tôi rất thất vọng.”

Quách Thanh Tú khó chịu nhìn hắn, nước mắt rưng rưng.

Lâm Việt Thịnh ngẩn người ra, hắn thật không ngờ rằng, trong lòng Quách Thanh Tú lại có suy nghĩ như vậy.

Rất lâu sau, lửa giận trong lòng hắn cũng biến mất: “Được rồi! Là anh sai rồi, anh không nên khuyên em bỏ đứa nhỏ. Bây giờ en theo anh quay về đi!”

“Làm sao mà tôi biết được có phải anh lừa tôi quay về để bỏ đứa nhỏ đi hay không!” Quách Thanh Tú trợn mắt nhìn thẳng hắn, cất giọng mỉa mai.

Lâm Việt Thịnh tức giận không nói nên lời. Trong đầu người phụ nữ này rốt cuộc đang nghĩ gì đây chứ? Hắn quan tâm cô như vậy, cô lại nghĩ hắn thành như thế.

“Được rồi, đừng làm loạn nữa, nếu như em thật sự quan tâm đến đứa nhỏ này, anh sẽ giữ nó lại, được chưa?”

Lâm Việt Thịnh thỏa hiệp một lần nữa nhưng mà Quách Thanh Tú lại không tin cho lắm.

“Tôi nên tin anh thế nào đây?”

Đột nhiên Lâm Việt Thịnh lấy ra một khẩu súng, nhét vào trong tay Quách Thanh Tú: “Nếu như tôi lại nhắc đến chuyện bỏ đứa bé thì cô dùng khẩu súng này, bắn thẳng vào đầu tôi đi.”

Quách Thanh Tú chớp chớp mắt, đột nhiên nở nụ cười, trên lông mi vẫn còn dính vài giọt nước, khóe miệng lại nhếch lên, lộ ra ý cười không thể khống chế được.

Cô vung cánh tay lên, liên tục đánh vào lồng ngực rắn chắc của Lâm Việt Thịnh.

“Lâm Việt Thịnh, anh là đồ khốn nạn, tôi hận anh, tôi hận anh, tôi hận anh…”

Hận càng nhiều, yêu lại càng sâu.

Lâm Việt Thịnh mặc cho cô trút giận, đến khi cô thấy mệt mỏi hắn mới siết chặt cô trong lồng ngực rồi cúi đầu, hôn lên trán cô.

“Sau này, em muốn đi đâu chơi cứ nói thẳng với anh là được, dù là nơi nào anh cũng sẽ đưa em đến, đừng có giống như lần trước ngốc nghếch chạy đi nữa. Di động và ví tiền của mình bị người khác trộm mất cũng không biết, em nói xem, chỉ số IQ của em thấp như vậy mà còn dám học theo người khác bỏ nhà ra đi à.”

Lâm Việt Thịnh chế nhạo, hắn lấy điện thoại ra đặt vào trong tay Quách Thanh Tú.

Quách Thanh Tú ngẩn ra, đây đúng là điện thoại của cô, cảm giác vui vẻ dần dâng lên trong lòng.

“Em còn tưởng mình đã làm mất rồi chứ, hóa ra là để quên ở nhà.”

Lâm Việt Thịnh khóc không được cười không xong, hắn vươn tay gõ lên đầu người phụ nữ đối diện: “Cô ngốc này, đây là lấy lại từ tay của kẻ trộm đó, bị người khác trộm đồ cũng không biết.”

Quách Thanh Tú ngượng ngùng nhìn Lâm Việt Thịnh, đụng phải con mắt sâu thẳm sáng ngời của hắn, lòng cô bỗng trở nên bình thản.

Một lúc lâu sau, đột nhiên cô nhớ đến chuyện bữa tiệc trên chiếc du thuyền Queen, trong lòng lại cảm thấy buồn bực.

Cô giãy mạnh ra khỏi lồng ngực Lâm Việt Thịnh: “Lâm Việt Thịnh, có phải anh chán em rồi không?”

Ánh mắt của Lâm Việt Thịnh hơi trầm xuống, bàn tay lớn nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, đặt lên môi mình rồi hôn.

“Quách Thanh Tú ngốc nghếch, em lại nghĩ gì đó?”

“Cô Quách, nhất định là cô hiểu nhầm cậu chủ rồi, lần này cô bỏ nhà đi đã khiến cậu chủ suýt phát điên, mấy ngày mấy đêm đều không ngủ, lúc nào cũng nghĩ cách hỏi thăm tin tức của cô.” Lê Hùng Việt thật sự không nhìn nổi nữa, anh ta vội vã lên tiếng bất bình vì cậu chủ nhà mình.

Quách Thanh Tú tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn hắn: “Anh mất ngủ vì em sao?”

Lâm Việt Thịnh cười khẩy, nói: “Tất nhiên rồi! Bên cạnh thiếu một cục thịt, không có gì để sờ hết, anh không quen tất nhiên sẽ không ngủ được.”

“Khốn nạn, anh bớt bớt đi, anh nói rõ cho em, chuyện trên chiếc du thuyền Queen hôm ấy là như thế nào?”

Mấy hôm nay Lâm Việt Thịnh vội vã tìm Quách Thanh Tú, tất nhiên hoàn toàn không biết những chuyện mà truyền thông đưa tin.

“Du thuyền Queen là sao?”

Lê Hùng Việt lại nghĩ ra rồi, anh cười cười nói: “Cô Quách, hôm đó cậu chủ không đến du thuyền Queen, tuy cậu ấy có tên trong danh sách được mời, nhưng vì bữa tiệc sinh nhật của một Bộ Trưởng nên cậu chủ không đến đó.”

Quách Thanh Tú ngớ người, hóa ra là cô trách lầm hắn rồi.

Quách Thanh Tú nghi ngờ nhìn hắn: “Vậy thì vì sao hôm đó khi em gọi điện thoại cho anh lại có một cô gái nghe máy? Còn nói hai người đang… hừ…”

Quách Thanh Tú cũng không phải là một người phụ nữ rộng lượng, những chuyện mà trong lòng so bì như thế này, cô chắc chắn không thể quên được.

Có điều, Lâm Việt Thịnh lại không hề để tâm đến, hắn suy nghĩ hết cả buổi mới nhớ lại được cụ thể chuyện đêm đó.

“Anh uống nhiều quá, không biết là ai đùa nghịch cầm điện thoại của anh đi, sau đó khi có người gọi đến mới trả lại cho anh…”

“Uống nhiều? Vì sao trên cổ áo lại có son môi của phụ nữ?”

Đột nhiên Lâm Việt Thịnh cười xấu xa, hắn xoay người đè Quách Thanh Tú xuống dưới thân.

“Em quan tâm anh vậy sao? Như thế có phải chứng minh căn bản em rất yêu anh không?”

“Ai thèm quan tâm tên khốn như anh! Tên cuồng tình dục, làm gì có ai thích anh chứ.”

Bờ môi nóng rực của Lâm Việt Thịnh lao thẳng đến, hắn ngậm lấy đôi môi cánh hoa của Quách Thanh Tú trong miệng, trăn trở hôn xuống.

Hơi thở bá đạo của hắn tràn ngập khắp não cô, nụ hôn mãnh liệt sắp hút hết không khí trong phổi cô.

Nhưng nụ hôn kịch liệt thế này lại khiến tim cô đập nhanh hơn, cô chống lên lồng ngực cường tráng rắn chắc của hắn, cảm thấy thân thể của mình đang tan ra như một vũng nước xuân.

Lúc này, bên ngoài cửa sổ, một đôi chân đang dừng lại.

Ánh mắt của người đó nhìn về hai bóng người đang quấn nhau trên giường bệnh kia, rất lâu sau mới yên lặng xoay người, lẳng lặng rời đi.

Ở lại Hong Kong hai ngày, Lâm Việt Thịnh bèn dẫn Quách Thanh Tú về.

Dì Trần vui đến phát khóc, bà đứng ở cửa ôm lấy Quách Thanh Tú không rời.

“Cô Quách, cô làm tôi sợ muốn chết, cô đi đâu thế?”

Quách Thanh Tú hơi ngượng ngùng: “Dì Trần, tôi xin lỗi. Tôi, lần này là do tôi sai, để mọi người phải lo lắng rồi, sau này tôi không làm thế nữa đâu. Lần này tôi mang đặc sản Hong Kong về, dì chia cho mọi người cùng ăn nhé.”

Lâm Việt Thịnh ngồi trên sofa, hắn nhìn Quách Thanh Tú chia đồ ngọt mang về từ Hong Kong cho dì Trần.

Cô gái nhỏ này vẫn rất thông minh, biết cách lay động lòng người.

Có điều, hắn không thích cô lấy lòng người khác, hắn chỉ cần cô lấy lòng mình là được.

“Đến đây!”

Lâm Việt Thịnh bá đạo ra lệnh, Quách Thanh Tú xoay người, thấy hắn đang vỗ vỗ sofa bên cạnh, ý bảo cô đến đây ngồi.

Quách Thanh Tú nở nụ cười nịnh nọt, ngoan ngoan ngồi bên cạnh Lâm Việt Thịnh.

“Tại sao đến cả người giúp việc còn có đồ ăn mà cậu chủ đây lại không có?”

Quách Thanh Tú ngẩn ra, người đàn ông này quá trẻ con rồi, vậy mà lại giành ăn với cả người giúp việc.

Nhưng mà, đúng là cô không hề mua cho hắn…

Ai mà biết hắn lại thích ăn mấy thứ bánh Hong Kong này chứ!!!

“Hi hi, tất nhiên là anh không có rồi, anh có phải là người ham ăn đâu, sao có thể so đo với bọn họ chứ? Em còn có nhiều thứ tặng anh hơn cơ…” Quách Thanh Tú cố ý cười gian.

Lâm Việt Thịnh liếc cô: “Đừng có giở trò đấy.”

“Không đâu không đâu, IQ của em đâu có cao như anh, sao có thể lừa được con mắt tinh tường của anh chứ. Hi hi, món quà này của em cần chúng ta vào trong phòng, sau đó anh cởi quần áo ra mới có thể thấy được!”

Lâm Việt Thịnh nhếch môi, cười xấu xa, hắn lập tức bế Quách Thanh Tú lên, sau đó chạy như điên về phía phòng ngủ.

“Vậy còn chờ gì nữa, anh sẽ cởi ngay lập tức cho em xem…”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement