Vợ Khó Thoát Bàn Tay Tôi Huyền Tâm full

Advertisement
Vợ Khó Thoát Bàn tay Tôi

CHƯƠNG 190: CÓ CHẾT CŨNG KHÔNG CHIA TAY

Chúng ta chia tay đi! Chúng ta chia tay đi!

Giọng nói lạnh lẽo của Lâm Việt Thịnh nổ tung trong đầu Quách Thanh Tú như tiếng sấm rền vang, khơi dậy sóng to gió lớn, khiến cô ngây ngẩn cả người.

Cô còn tưởng rằng, mình đã sớm là vợ của hắn.

Cô còn tưởng rằng, hắn cũng yêu cô sâu sắc như cô yêu hắn vậy.

Cô còn tưởng rằng, họ có thể bạch đầu giai lão.

Cô còn tưởng rằng, tình yêu có thể tồn tại muôn đời.

Không thể ngờ được rằng sau khi cô mất đi mọi thứ, ngay cả hắn cũng sắp mất đi.

“Tại sao?” Quách Thanh Tú ngẩng mặt lên, nước mắt nhòe mi, hỏi bằng giọng run rẩy.

Thật ra đáp án đã rõ ràng ngay trước mắt, nhưng cô vẫn không cam lòng.

Lâm Việt Thịnh nở nụ cười châm biếm.

“Tại sao? Còn cần phải hỏi tại sao ư? Không tại sao hết…”

Lâm Việt Thịnh nói xong rồi không thèm nhìn cô nữa, lập tức đi về phía phòng ngủ.

Đi đến nửa đường, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, hắn bỗng dừng bước, đi về phía cổng lớn.

Quách Thanh Tú chạy theo, chặn lại trước mặt Lâm Việt Thịnh.

“Vậy, anh còn cần tôi, đúng không?”

Lâm Việt Thịnh cúi đầu, không kiên nhẫn quát lên: “Trước kia cô rất thông minh mà, sao bây giờ ngốc thế?”

Quách Thanh Tú lắc đầu, nước mắt chảy ra liên tục.

“Tôi muốn chính miệng anh nói, có phải anh không cần tôi không?”

Lâm Việt Thịnh bỗng dùng sức đẩy cô ra. Quách Thanh Tú bị hắn đẩy ngã xuống đất.

Cô chỉ còn một cánh tay là hoạt động được, muốn đỡ mà không đỡ được, toàn thân đều ngã xuống…

Hắn đẩy cô? Hắn lại đẩy cô mạnh như vậy? Hắn thật sự làm vậy sao?

Quách Thanh Tú không khống chế được rơi lệ đầy mặt.

Cô nằm trên mặt đất, Lâm Việt Thịnh đứng ở cửa hờ hững nhìn cô. Hắn không động đậy, cũng không đến đây đỡ cô.

Quách Thanh Tú bỗng hiểu được điều gì, chậm rãi giãy dụa đứng dậy.

“Được rồi, tôi hiểu được. Tôi sớm nên hiểu được. Lâm Việt Thịnh, chia tay thì chia tay. Anh cho rằng tôi sẽ luyến tiếc anh chắc?”

Quách Thanh Tú đứng dậy, thậm chí không có tâm trạng để lau tro bụi trên người, bướng bỉnh trừng Lâm Việt Thịnh.

“Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”

Quách Thanh Tú nói xong, xoay người nhanh chóng rời đi.

Lâm Việt Thịnh đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng gầy yếu của cô càng ngày càng xa, đôi mày rậm của hắn dần nhíu lại.

Trong lòng Quách Thanh Tú tràn đầy tức giận, vừa đi vừa lau nước mắt.

Cô còn mong mỏi Lâm Việt Thịnh sẽ đuổi theo cô, giống như trước kia vậy. Mỗi lần cãi nhau xong, hắn đều chạy theo cô xin cô tha thứ.

Nhưng cô càng đi càng xa, đằng sau vẫn không có bất cứ động tĩnh nào.

Cảm giác hụt hẫng trong lòng cô càng ngày càng mãnh liệt. Có lẽ lần này, hắn thật sự không còn yêu cô nữa rồi.

Dần dần, mọi thứ chung quanh trở nên càng ngày càng âm u. Người Quách Thanh Tú cũng càng ngày càng lạnh lẽo. Cuối cùng cô cũng hối hận rồi.

Cô quá xúc động. Cô không nên tức giận bỏ chạy trong khi ngay cả chân tướng sự việc cũng chưa biết rõ ràng.

Lâm Việt Thịnh sĩ diện như vậy, cô không nên làm thế.

Dần dần Quách Thanh Tú không đi được nữa. Cô dừng lại, thấp thoáng thấy trong bóng tối, có một chiếc xe đang đi theo cô.

Dần dà, cô nhận ra, hình như đó là xe của Lâm Việt Thịnh.

Cô dừng lại, đứng ở ven đường vẫy tay.

Khốn khiếp, bây giờ anh đã biết sai rồi đúng không!?

Trong sự mong chờ phấn khởi, xe của Lâm Việt Thịnh dừng lại trước mặt Quách Thanh Tú.

Lâm Việt Thịnh đỗ xe lại, bước xuống từ trong xe.

Quách Thanh Tú còn tức giận quay đi không nhìn hắn.

Chờ hắn nói xin lỗi với cô.

Thật lâu sau, Lâm Việt Thịnh nói thản nhiên: “Đây là vali của cô. Quần áo của cô đều ở bên trong…”

Quách Thanh Tú ngạc nhiên ngẩng đầu. Trong tay Lâm Việt Thịnh thật sự xách một chiếc vali. Hắn đẩy vali đến bên chân cô.

“Lâm Việt Thịnh, anh là đồ khốn…”

Lâm Việt Thịnh không nói gì, liếc nhìn Quách Thanh Tú một cái rồi chui vào trong xe.

Chiếc xe màu đen nhanh chóng nghênh ngang rời đi.

Quách Thanh Tú suýt nữa tức chết. Tên khốn này, Lâm Việt Thịnh, đồ khốn nạn. Anh có thể khốn nạn được hơn nữa không hả?

Không ngờ anh lại không chịu vãn hồi chút nào cả. Khốn khiếp, khốn khiếp, tôi không tha thứ cho anh đâu!

Ngay lúc Quách Thanh Tú đang tức giận tới mức giơ chân, di động bỗng reo lên.

Cô giật nẩy mình, còn tưởng là Lâm Việt Thịnh gọi tới, đang định cúp điện thoại.

Nhưng nhìn dãy số, thế mà không phải là Lâm Việt Thịnh mà là Tăng Thanh Hải.

“Thanh Tú, đang làm gì vậy?” Giọng nói dịu dàng của Tăng Thanh Hải truyền tới từ trong di động.

“Anh Hải…” Quách Thanh Tú vừa há miệng, lập tức muốn khóc thành tiếng.

Giống như tìm thấy một người thân xa cách lâu ngày, cô bật khóc thành tiếng.

“Anh Hải, anh cứu em đi…”

“Sao vậy? Thanh Tú, em đang ở đâu? Em đừng sợ, anh đi đón em…”

“Hu hu hu… Anh Hải, em không biết em đang ở đâu cả. Ở đây tối như mực, một mình em sợ lắm…” Quách Thanh Tú sợ hãi tới mức bật khóc. Thật ra cô càng mong người nhận điện thoại là Lâm Việt Thịnh, mà không phải là Tăng Thanh Hải.

“Em đừng kích động. Trước xem thử bên cạnh có dấu hiệu nào không? Nếu có trạm xe bus thì tốt nhất là đứng dưới cột đèn đường. Anh đến ngay đây…”

“Vâng!” Quách Thanh Tú cúi đầu nức nở.

Xa xam một bóng người tối đen đứng ở nơi mà Quách Thanh Tú không nhìn thấy. Đôi mắt âm u vẫn chăm chú nhìn vào cô.

Khoảng chừng nửa giờ sau, một chiếc xe màu trắng chạy ra từ trong bóng đêm.

Quách Thanh Tú lập tức vẫy tay: “Anh Hải, em ở đây này…”

Tăng Thanh Hải vội quẹo xe đỗ bên đường, bước xuống từ trong xe, đỡ Quách Thanh Tú.

“Em không sao chứ? Xảy ra chuyện gì mà sao nửa đêm lại đứng ở đây?”

Chung quanh tối như mực, một cô gái trẻ đứng ở đây rất là nguy hiểm.

Quách Thanh Tú vừa ngẩng đầu, nước mắt lập tức tuôn rơi: “Anh Hải, Lâm Việt Thịnh hắn… Hắn không cần em nữa.”

Tăng Thanh Hải khẽ thở dài một tiếng.

“Anh đã sớm nói với em rồi, loại công tử ăn chơi như hắn không đáng tin đâu. May mà bây giờ em còn chưa bị thương. Lại đây, đi chỗ anh trước đi!”

Quách Thanh Tú lên xe với Tăng Thanh Hải. Tăng Thanh Hải chậm rãi khởi động xe.

Thỉnh thoảng Quách Thanh Tú lại quay đầu nhìn vào trong bóng đêm. Cô mong rằng có thể thấy bóng dáng của Lâm Việt Thịnh.

Cô mong rằng đây chỉ là Lâm Việt Thịnh nhất thời nổi nóng nên nói nhầm. Cô mong rằng Lâm Việt Thịnh có thể vãn hồi cô.

Nhưng cô không nhìn thấy gì cả.

“Thanh Tú, hai người cãi nhau à?”

Quách Thanh Tú cúi đầu, vẻ mặt buồn bã. Thật lâu sau mới ngẩng đầu nhìn Tăng Thanh Hải.

“Anh Hải, anh nhìn em bây giờ, có phải là xấu lắm không?”

Tăng Thanh Hải nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn cô một lúc rồi cười khẽ.

“Sao em lại nói thế? Trong lòng anh, Thanh Tú luôn là công chúa xinh đẹp nhất.”

Quách Thanh Tú buồn rầu nói: “Biết ngay là anh sẽ nói vậy mà.”

“Ha ha, là đàn ông thì đều sẽ cho là thế. Không tin em có thể hỏi người khác.”

Đúng vậy. Tuy rằng bây giờ Quách Thanh Tú không có tóc, nhưng đội mũ hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn sạch sẽ trong veo, hai má hồng hào. Trừ hốc mắt đỏ hoe ra thì không có gì khác thường cả.

Cô gái này làn da thật sự là quá đẹp. Cho dù bị mầm độc xâm nhập, làn da của cô cũng không bị tổn hại.

Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là, cô ấy là Quách Thanh Tú, là Quách Thanh Tú độc nhất vô nhị. Bất kể cô có biến thành hình dáng nào đi nữa thì hắn cũng sẽ không ghét bỏ cô.

Xấu xí một chút mới không có người tranh giành với anh.

“Anh Hải, em không đến nhà anh đâu. Anh đưa em về nhà em đi!”

Ngôi nhà đó, từ khi ba qua đời tới giờ, cô chưa từng trở về lần nào cả.

Nhưng dù sao thì đó cũng là nhà cô. Cô không muốn đến nhà Tăng Thanh Hải, không muốn chung sống với Lý Vi Vi.

“Ừ, cũng được. Nhưng mà em đừng suy nghĩ gì hết, có lẽ chờ Lâm Việt Thịnh nghĩ rõ ràng rồi còn sẽ về tìm em nữa.”

Tăng Thanh Hải cười thoải mái.

Xe ngừng lại trước cổng khu nhà. Quách Thanh Tú xuống xe, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về bóng đêm đằng sau.

Không hiểu vì sao co cứ cảm thấy, dường như Lâm Việt Thịnh đang theo sau cô vậy.

Tăng Thanh Hải đóng cửa xe, xách vali giúp cô.

“Đến đây, đừng té ngã…”

Một tay anh xách vali, tay còn lại đỡ cô, sợ cô té ngã.

Quách Thanh Tú ngạc nhiên đi lên lầu. Thật lâu không về, cô lại cảm thấy nơi này xa lạ như thế.

Mãi tới khi Tăng Thanh Hải dừng lại trước cửa, cô mới giật mình phát hiện, thì ra đây là nơi mà trước kia cô vẫn sống.

So với biệt thự của nhà họ Lâm thì nơi này tầm thường và tồi tàn đến thế, hành lang cũng chật chội và hẹp hòi như vậy.

“Thanh Tú, em đang nghĩ gì đấy?” Tăng Thanh Hải khẽ hỏi.

“À, không có gì, chỉ là nghĩ tới trước kia khi ba em còn sống…”

Quách Thanh Tú cười khổ. Cô lấy chìa khóa ra. Tăng Thanh Hải nhận lấy chìa khóa mở cửa.

“Để anh tới đi. Em đi theo sau anh…”

Tăng Thanh Hải kéo vali vào, đỡ Quách Thanh Tú ngồi lên sofa.

“Thanh Tú, một mình em sống ở đây rất bất tiện, không bằng cùng anh về đi! Bên chỗ anh có nhiều người hơn…” Tăng Thanh Hải dịu dàng nhìn cô.

Quách Thanh Tú khẽ lắc đầu: “Anh Hải, không ổn đâu. Thật ra thì cũng không sao cả. Một mình em sống cũng được mà.”

Đã rất lâu trong nhà không có người ở, mùi mốc bốc lên, Tăng Thanh Hải mở hết cửa sổ ra.

“Em ngồi ở đây xem TV, anh đi dọn dẹp một lát.”

Tăng Thanh Hải vào nhà bếp bận bịu, một lát sau lại đi ra.

“Đồ ăn trong tủ lạnh đều hư hết rồi. Anh đi siêu thị mua chút thức ăn về cho em nhé!”

“Không cần đâu anh Hải. Anh ngồi xuống đi! Em không đói…”

“Thế sao được? Em chờ chút!”

Tăng Thanh Hải vẫn khăng khăng một mực. Quách Thanh Tú không từ chối được, đành phải mặc kệ anh.

Trong lòng cô rối bời, tay vẫn còn cầm di động, vẫn chờ hắn gọi điện tới.

Có lẽ giống như trước kia vậy, hắn sẽ gọi điện thoại tới nói với cô rằng: “Quách Thanh Tú, tôi chỉ nói đùa với cô thôi. Cô về nhà đi!”

Cô im lặng ngồi trên sofa, ngón tay xẹt qua màn hình di động, không nhịn được muốn gọi điện thoại cho hắn.

Suy nghĩ thật lâu, lại nhịn xuống!

Được rồi, Lâm Việt Thịnh, chia tay thì chia tay vậy. Có gì ghê gớm đâu mà.

Quách Thanh Tú hạ quyết Tú, bất giác ngủ say.

Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa dồn dập khiến cô choàng tỉnh.

Cô vội bật dậy, chạy ra mở cửa, theo bản năng nghĩ rằng người tới nhất định là Lâm Việt Thịnh.

Nhất định là hắn rồi!

“Lâm Việt Thịnh, đồ khốn, tôi biết ngay…” Quách Thanh Tú cười kêu lên, nhưng khi cô thấy rõ người trước mắt thì lập tức xấu hổ lùi vào trong.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement