Vợ Khó Thoát Bàn Tay Tôi Huyền Tâm full

Advertisement
Vợ Khó Thoát Bàn tay Tôi

CHƯƠNG 90: KHẾ ƯỚC KẾT THÚC

Một bác sĩ bước ra từ phòng giải phẫu.

Lâm Việt Thịnh lập tức xoay người lại, trực tiếp tóm lấy cổ áo bác sĩ, vội vã quát lên: “Cô ấy sao rồi?”

Bác sĩ bị sợ hãi, chảy mồ hôi lạnh đầy đầu, nói cà lăm: “Bệnh nhân… Bệnh nhân còn đang hôn mê!”

“Nghe đây, nếu cô ấy có chuyện gì thì tôi sẽ cho các anh đều chôn cùng…”

Bác sĩ sợ tới mức gật đầu lia lịa. Lâm Việt Thịnh thả lỏng tay, hắn vội trốn đi như một con thỏ đang hoảng sợ vậy.

Hắn chỉ là bác sĩ gây mê mà thôi, hoàn toàn không phải là bác sĩ trị liệu, tính mạng của bệnh nhân có liên quan gì tới hắn mà tự dưng lại mắng hắn một trận? Đúng là lúc xui xẻo thì nằm không cũng dính đạn.

“Cậu chủ yên tâm đi, cô Quách không sao đâu. Chẳng qua là… Kinh nguyệt tới mà thôi.” Mãi về sau, Dì Nguyễn mới lên tiếng.

Lâm Việt Thịnh ngẩn ngơ. Kinh nguyệt? Cô có kinh nguyệt mà hắn cũng không biết, tức là cô thật sự không dan díu với Tăng Thanh Hải?

Lâm Việt Thịnh, mày đúng là một thằng khốn nạn! Mày đã nói những gì? Chẳng trách Quách Thanh Tú không thích mày!

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Lâm Việt Thịnh nôn nao đi tới đi lui.

Lúc y tá đi ra từ phòng giải phẫu, nhìn thấy hắn thì sợ tới mức bỏ chạy mất dép.

Người đàn ông này, thật sự là giống ác quỷ vậy, khiến người ta sợ hãi.

Không biết cánh cửa kia đã đóng mở bao nhiêu lần, cuối cùng Quách Thanh Tú cũng được đẩy ra khỏi phòng giải phẫu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tái nhợt, thân thể gầy yếu nằm trên giường bệnh, trên người cắm đầy dây nhợ khiến trái tim Lâm Việt Thịnh như bị siết chặt.

Mẹ kiếp, Lâm Việt Thịnh, rốt cuộc thì mày là loại khốn nạn nào mà mới trong một tháng ngắn ngủi đã dằn vặt một cô gái trẻ trung thành dáng vẻ này chứ?

Lâm Việt Thịnh nắm tay lại, đau khổ tới mức chỉ hận không thể giết bản thân mình.

“Ai là người nhà? Làm ơn đi theo tôi một chút.”

Lâm Việt Thịnh đang định đi theo Quách Thanh Tú vào phòng bệnh thì bỗng nghe thấy bác sĩ nói vậy. Hắn dừng bước chân lại.

“Tôi đây!”

“Ờ, phiền anh đi theo tôi một chút.”

Nghe thấy giọng điệu của bác sĩ, Lâm Việt Thịnh cảm thấy tình huống không ổn lắm. Thủ tục đã làm được mười giờ rồi, sắc mặt của bác sĩ rõ ràng là không được tốt cho lắm. Hắn không dám nghĩ kỹ, chỉ muốn nghĩ theo chiều hướng tốt mà thôi.

“Thưa anh…”

Bác sĩ đang định nói thì Lâm Việt Thịnh đã đe dọa với vẻ dữ tợn: “Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì không may thì tôi sẽ không tha cho các người đâu.”

Bác sĩ bỗng nở nụ cười: “Thưa anh, anh đừng khẩn trương quá thế. Tạm thời tình huống của bệnh nhân đã ổn định rồi, nhưng phần não bị va chạm, chấn động não mức độ nhẹ, tụ huyết trong đầu đã được hút ra hết rồi. Nhưng chúng tôi không thể chắc chắn, bệnh nhân sẽ có một chút di chứng…”

“Di chứng gì?” Lâm Việt Thịnh đã sớm túm lấy áo bác sĩ.

“Có nhiều loại khả năng, ví dụ như bại liệt, hoặc là mất trí nhớ. Nếu nghiêm trọng thì cũng có thể sẽ biến thành người thực vật… Tình huống cụ thể phải chờ tới khi bệnh nhân tỉnh lại rồi mới phán đoán được.”

“Gì cơ? Mày là thằng lang băm nào thế hả? Thế mà cũng gọi là ổn định được à?” Lâm Việt Thịnh tức giận quát lên, chỉ hận không để đấm cho bác sĩ một phát.

Nhưng đầu sỏ chân chính là mình. Nếu không phải mình dùng sức đẩy cô ấy thì sao cô ấy lại đụng vào tường được chứ?

Lâm Việt Thịnh buồn bực cực kỳ, tha cho bác sĩ, chạy về phòng bệnh.

Dì Nguyễn đang canh chừng bên cạnh Quách Thanh Tú. Thấy Lâm Việt Thịnh đi vào, sắc mặt bà trông có vẻ buồn bã.

“Cậu chủ, bệnh tình của cô Quách thế nào rồi?

Lâm Việt Thịnh im lặng không nói gì, trong mắt chứa đầy tơ máu. Nhìn dáng vẻ tiều tụy nhỏ nhắn của cô, hắn chỉ hận không thể tự cho mình mấy cái tát.

Nhìn thuốc từ ống truyền dịch đưa vào trong cơ thể cô từng chút từng chút một, trái tim Lâm Việt Thịnh cũng dần dần chùng xuống.

“Trông coi cô ấy cho thật tốt, không được có một chút sơ xuất.”

Lâm Việt Thịnh gằn giọng nói mấy câu, xoay người rời khỏi phòng bệnh. Nhưng không lâu sau, hắn lại trở về, đích thân canh chừng bên cạnh Quách Thanh Tú như thể không yên lòng vậy.

Cứ cách một lúc hắn lại ngẩng đầu nhìn xem bình truyền dịch đã truyền xong hay chưa.

Dù sao thì Dì Nguyễn cũng lớn tuổi rồi, đến sau nửa đêm đã ngủ. Lâm Việt Thịnh lại thức trắng đêm để trông coi Quách Thanh Tú.

Hôm sau hắn lại phát một điều dưỡng tới chăm sóc cho cô.

Quách Thanh Tú hôn mê hai ngày, buổi sáng thứ ba cô mở mắt ra.

Nhìn phòng bệnh trắng như tuyết, cô thoáng mơ hồ, cố gắng muốn nhớ lại gì đó, nhưng không thể nhớ nổi điều gì cả.

“Cô Quách… Cô Quách… Cậu chủ, cậu chủ, cô Quách tỉnh lại rồi…”

Dì Nguyễn mới đi ra ngoài mua bữa sáng trở về, thấy Quách Thanh Tú mở mắt ra, bà kích động tới mức nước mắt ròng ròng. Cô Quách tỉnh lại, đồng nghĩa với việc sẽ không biến thành người thực vật. Cảm ơn trời đất!

Dì Nguyễn kêu cả buổi mới nhớ ra sáng nay Lâm Việt Thịnh đã đến công ty rồi.

Bà vội gọi cho Lâm Việt Thịnh, “Cậu chủ, cô Quách tỉnh lại rồi.”

“Tôi đến ngay đây!” Lâm Việt Thịnh kích động cúp máy.

Dì Nguyễn lau nước mắt, đến gần Quách Thanh Tú, “Cô Quách, cô tỉnh lại là được rồi. Mấy ngày nay suýt nữa thì hành chết cậu chủ. Mấy ngày cô chưa tỉnh cậu ấy thức suốt mấy ngày, cả ngày lẫn đêm đều trông giữ ở đây. Nếu không phải hôm nay cô Huỳnh gọi điện thoại tới bảo cậu ấy nhất định phải tới công ty thì chắc bây giờ cậu ấy vẫn còn trông chừng ở đây đó…”

Quách Thanh Tú ngơ ngác nhìn Dì Nguyễn, ngập ngừng nói: “Dì Nguyễn! Sao cháu lại ở đây?”

Dì Nguyễn ngẩn ra, lúc trước bác sĩ có nói là Quách Thanh Tú rất có thể sẽ mất trí nhớ. Chẳng lẽ cô ấy đã quên mất gì đó rồi à?

“Ơ… Cô Quách, hôm đó cô cãi nhau với cậu chủ, bất cẩn bị thương nên mới ở bệnh viện…”

“Cậu chủ? Cậu chủ gì cơ?”

Quách Thanh Tú cúi đầu thì thào, ánh mắt trống rỗng. Dì Nguyễn ngơ ngác một lúc, đan tay vào nhau, bỗng không biết nói gì mới được đây.

Lâm Việt Thịnh nhanh chóng bước vào phòng bệnh, con ngươi tối đen sục sôi niềm vui cuồng nhiệt.

Hắn chờ cô suốt ba ngày ba đêm, quãng thời gian này dài dòng biết chừng nào. Hắn như thể đắm chìm trong địa ngục âm u lạnh lẽo, không tìm thấy lối thoát, bất lực lại gian nan.

Hắn sợ mất đi cô, chưa bao giờ sợ hãi đến thế.

Ba ngày ba đêm qua hắn vẫn luôn kiểm điểm bản thân mình một cách sâu sắc. Chỉ cần Quách Thanh Tú tỉnh lại, hắn nhất định sẽ không khốn nạn như trước kia nữa.

Hắn phải tin tưởng cô, chung sống với cô thật tốt, yêu và che chở cho cô thật nhiều.

“Thanh Tú…” Thân hình cao lớn của hắn ngồi xổm xuống, bàn tay lớn nắm lấy tay nhỏ của cô.

Quách Thanh Tú bỗng dời tay đi làm cho hắn cầm hụt, bàn tay hắn khựng lại trong không trung một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi rụt tay lại.

Ánh mắt hắn chứa đầy buồn bã, lại cảm thấy cực kỳ tức tối, trong lòng bực bội, rối ren, muốn trút hết mà không tìm thấy lối ra đâu cả.

“Quách Thanh Tú, em không chịu cho tôi một cơ hội nữa à?”

Giọng nói khàn khàn mệt mỏi, chứa đầy sự hụt hẫng, còn có một chút dè dặt cẩn thận. Hắn rất thấp thỏm, cũng rất bận tâm.

Quách Thanh Tú ngơ ngác nhìn hắn.

Ánh mắt ấy khiến Lâm Việt Thịnh cảm thấy sợ hãi. Bên trong không có yêu cũng không có hận, trong veo tới mức khiến người ta cảm thấy hoang vu.

“Anh là ai thế?”

Quách Thanh Tú nhẹ nhàng nói. Dì Nguyễn sợ ngây người, Lâm Việt Thịnh lại càng nổi giận đùng đùng kéo cổ áo của Quách Thanh Tú: “Nghe đây Quách Thanh Tú, cô đừng có giả vờ giả vịt nữa. Cô đừng làm bộ trước mặt tôi nghe không…”

Dì Nguyễn vội can ngăn Lâm Việt Thịnh: “Cậu chủ, bác sĩ đã từng nói rất có thể sẽ xuất hiện tình huống này rồi mà.”

Lâm Việt Thịnh tuyệt vọng nhắm mắt lại. Cô thật sự mất trí nhớ rồi sao?

Trong phút chốc hắn lại mở mắt ra, “Không thể nào? Tại sao cô ấy lại nhớ dì mà chỉ quên mất tôi?”

Lâm Việt Thịnh khẽ gầm rú, giống một con thú bị nhốt mất hết lý trí.

Dì Nguyễn ra sức kéo hắn ra ngoài, “Cậu chủ, cậu nghe tôi nói đã…”

Trên hành lang bệnh viện, Dì Nguyễn sốt sắng khuyên bảo Lâm Việt Thịnh: “Cậu chủ đừng có sốt ruột trước đã. Bác sĩ đã nói, cái này gọi là… Mất trí nhớ có chọn lọc. Bởi vì trước đó tôi có hỏi bác sĩ, ý là bệnh nhân sẽ chọn quên đi những việc và người mà mình không muốn nhớ tới. Trước đó cậu chủ làm tổn thương cô Quách sâu sắc như thế, tôi đoán là cô ấy muốn quên đi. Nếu cô Quách đã quên rồi thì sao cậu chủ không thừa dịp này chậm rãi đối xử tốt với cô ấy. Cô ấy quên mọi thứ về cậu, cũng chứng tỏ là quên hết những gì tệ hại mà cậu từng đối xử với cô ấy. Không phải là cơ hội để bắt đầu lại lần nữa hay sao?”

Dì Nguyễn nói tiếp: “Cậu chủ cũng không thể lại la hét trước mặt cô ấy nữa, nếu không thì sẽ lại làm tổn thương cô Quách, e rằng không còn cách nào mà bù đắp được nữa đâu.”

Trái tim Lâm Việt Thịnh rỉ máu như bị thứ gì đâm vào. Mất trí nhớ có chọn lọc? Cô không còn nhớ gì về hắn nữa? Chẳng lẽ trong lòng cô, Lâm Việt Thịnh hắn lại kém cỏi tới mức đó sao?

Tức thì tức, nhưng Lâm Việt Thịnh vẫn đồng ý với đề nghị của Dì Nguyễn.

Sau khi tỉnh lại, sức khỏe của Quách Thanh Tú cũng bắt đầu hồi phục nhanh chóng. Dì Nguyễn bưng cháo vừa hầm xong bước vào, Lâm Việt Thịnh nhận lấy bát cháo rồi ngồi xuống bên cạnh Quách Thanh Tú, chuẩn bị đút cho cô.

Quách Thanh Tú nhìn hắn với vẻ dè dặt: “Để tôi tự làm.”

Lâm Việt Thịnh khăng khăng đưa một thìa cháo đến bên miệng cô. Quách Thanh Tú quay đi không chịu nhìn hắn, “Dì Nguyễn, đây là ai vậy? Sao hắn cứ ở đây mãi thế? Cháu không quen hắn!”

Cơn giận của Lâm Việt Thịnh lại bừng lên. Chẳng lẽ giữa họ đã tới mức không còn thuốc chữa nữa hay sao?

Hắn đặt bát cháo lên bàn thật mạnh, hừ lạnh một tiếng, tức giận đi ra ngoài.

Dì Nguyễn vội chạy tới xoa dịu Quách Thanh Tú: “Cô Quách, cậu chủ là bạn trai của cô mà! Cô bị thương, cậu ấy quan tâm cho cô lắm.”

Quách Thanh Tú khó tin nhìn Dì Nguyễn, sau đó ra sức lắc đầu, “Không phải là hắn! Dì Nguyễn lừa cháu! Bạn trai của cháu là anh Hải, không phải là hắn!”

Dì Nguyễn sợ ngây người. Thế… Thế này thì phải làm sao bây giờ?

“Dì Nguyễn, sao anh Hải không tới thăm cháu? Đưa di động của dì cho cháu, cháu phải gọi điện thoại cho anh ấy.”

Quách Thanh Tú bất lực nhìn Dì Nguyễn, ánh mắt ầng ậc nước: “Dì Nguyễn, đưa di động cho cháu đi!”

Dì Nguyễn ngơ ngác, hoàn hồn lại rồi vội lắc đầu: “Tôi không mang theo di động. Cô Quách ăn cháo trước đi đã!”

“Cháu không ăn! Anh Hải không tới thì cháu không ăn gì hết…”

“Cô Quách, Tuấn Kiệtg được. Cô ăn cháo xong rồi tôi đi lấy di động cho cô được không?”

Quách Thanh Tú khăng khăng từ chối ăn cháo.

Đúng lúc Dì Nguyễn đang khó xử thì bác sĩ xuất hiện ở cửa phòng bệnh, liếc nhìn Quách Thanh Tú rồi nhìn sang Dì Nguyễn.

Hắn ho khẽ một tiếng, nháy mắt ra hiệu cho Dì Nguyễn. Dì Nguyễn vội đi theo bác sĩ ra ngoài.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement