Vợ Khó Thoát Bàn Tay Tôi Huyền Tâm full

Advertisement
Vợ Khó Thoát Bàn tay Tôi

CHƯƠNG 94: TÌNH YÊU ANH DÀNH CHO EM VĨNH VIỄN KHÔNG ĐỔI

Nét ôn hòa trên khuôn mặt Tăng Thanh Hải phủ một lớp mây đen, ngay lúc đó Quách Thanh Tú cảm thấy như nghẹn nơi cổ họng, cô đã sớm biết bác Tăng không thích cô.

Đúng thế mà, lúc nhỏ cô đáng yêu ngây thơ, hai nhà lại thân thiết nhiều đời, cũng coi như xứng vai xứng vế.

Nhưng mà, hết thảy đã thay đổi rồi, Quách Thanh Tú cô đã không còn xứng với anh Hải nữa.

Là cô mơ mộng hão huyền, khờ dại cho rằng tất cả vẫn giống như trước, nước mắt cô lã chã rơi xuống bát cơm

“Thật xin lỗi, con đến nhà vệ sinh một chút!”

Quách Thanh Tú đẩy ghế dựa, đứng dậy đi ra ngoài, cô sợ bản thân không khống chế nổi, sẽ khóc lớn trên bàn ăn mất.

Cô đã biết từ trước, vì sao vẫn tới chứ?

Tăng Thanh Hải gọi nhẹ một tiếng, “Thanh Tú!”

Anh nhìn Quách Thanh Tú tổn thương xoay người đi vào nhà vệ sinh, trong lòng cũng phải cực lực kiềm chế.

Nhất định là ba anh cố ý, biết rõ anh dẫn Thanh Tú về không phải để ôn chuyện mà vì muốn công khai quan hệ của bọn họ.

Không ngờ được ba lại thừa dịp anh chưa nói ra, trực tiếp đánh gãy mơ ước viển vông của anh.

“Ba, ba biết rõ con và Vi Vi đã chia tay rồi, vì sao còn như vậy?”

“Như vậy?” Tăng Chí Thành đặt bát cơm xuống, lạnh lùng nhìn Tăng Thanh Hải, “Con dùng giọng điệu gì nói chuyện với ba đấy?” Đôi mắt Tăng Thanh Hải trở nên rất đau buồn.

“Ba, Thanh Tú là một cô gái tốt!”

“Nói láo!” Tăng Chí Thành gầm nhẹ một tiếng, “Cô gái tốt? Cô gái tốt sẽ vì tiền mà làm tình nhân cho người ta? Cô gái tốt sẽ quyến rũ anh rể làm chị mình tức chết? Cô gái tốt sẽ khiến con vì vô ta mà chút nữa táng thân dưới súng đạn….”

“Ba!” Tăng Thanh Hải lo lắng đè giọng gọi một tiếng, Quách Thanh Tú vẫn ở trong nhà vệ sinh chưa ra, chỉ cách một cánh cửa, ba lại cố ý nói to, rõ ràng là nói cho Quách Thanh Tú nghe, để cô biết khó mà lui.

“Ba, ai nói với ba những lời này, cô ấy không phải người giống như ba nghĩ….”

Tăng Chí Thành không để cho Tăng Thanh Hải giải thích tiếp, nghiêm túc nói: “Quách Thanh Tú bây giờ, một là hoàn cảnh gia đình không tốt, hai là không có chỗ dựa, căn bản không trợ giúp được con trên mặt sự nghiệp. Ba thấy đứa nhỏ này cũng mong manh yếu ớt, chỉ có thể làm một con sâu gạo ký sinh trên người đàn ông. Đứa con gái như vậy có thể làm được gì? Lý Vi Vi là con dâu tương lai mà ba chọn, con muốn chơi bời, tốt nhất là đừng mơ tưởng…”

Lời nói của hai cha con truyền rõ ràng tới tai Quách Thanh Tú, hai tay cô siết chặt lại.

Móng tay đâm vào trong thịt, máu tươi chảy ra ngoài, cô lại chẳng cảm thấy gì.

Thì ra hiện thực lại tàn khốc như vậy, thì ra cô thật sự là người phụ nữ đê tiện làm tình nhân cho người ta, thì ra cô thật sự không xứng với anh Hải.

Tất cả hạnh phúc, ngọt ngào, tốt đẹp chỉ là giả dối, hạnh phúc giống như lớp hành tây, cứ mỗi một lớp được bóc ra lại khiến đôi mắt cay xè chẳng nhấc mi nổi.

Tiếng nước chảy ầm ầm, cảm giác lạnh lẽo đánh úp tới, lúc này cô mới giật mình tỉnh lại, thì ra vòi nước vẫn đang mở, dòng nước lạnh đã đọng một tầng dưới chân.

Vội vàng khóa vòi nước lại, chắc chắn được bên ngoài đã không nói chuyện nữa, lúc này cô mới mở cửa phòng vệ sinh.

Trong phòng ăn đã không còn thấy bóng dáng của Tô Thành Chí, Tăng Thanh Hải nghe được tiếng động vội nhìn về phía Quách Thanh Tú.

Nhìn thấy đôi giày đẫm nước của cô, anh lập tức hoảng hốt, vội vàng bước tới.

“Thanh Tú, em sao thế?”

Đôi mắt Quách Thanh Tú ửng hồng, giống như một con thỏ lạc đường, cô hoang mang lắc đầu, khó khăn nặn ra một nụ cười khẽ, nhưng nụ cười kia còn khó coi hơn cả khóc.

Tăng Thanh Hải vươn tay, ôm Quách Thanh Tú vào lòng, “Có phải em đã nghe thấy cả rồi?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quách Thanh Tú tựa vào lồng ngực dày rộng của Tăng Thanh Hải, dùng sức gật đầu, giọng nói nhỏ buồn khổ.

“Anh Hải, em muốn về nhà…”

“Đừng, Thanh Tú, em nghe anh nói, ba anh, ông ấy không hiểu em nên mới nói lung tung. Nhất định ông ấy đã nghe thấy người khác nói nói huyên thuyên sau lưng nên mới hiểu lầm em như thế. Thanh Tú, đừng buông bỏ được không? Em có biết không, anh đã tìm em mười năm, anh đã yêu em mười năm, 3600 ngày đêm, em biết anh đã vượt qua thế nào không?”

Quách Thanh Tú hoang mang lắc đầu, Tăng Thanh Hải nhẹ nhàng kéo tay cô, “Đi theo anh!”

Quách Thanh Tú ngơ ngác bị Tăng Thanh Hải kéo chạy lên lầu.

Chạy một hồi, Tăng Thanh Hải lại cúi đầu, giúp Quách Thanh Tú cởi đôi giày ướt ra khỏi chân, “Thím Châu, lấy một đôi dép lê tới đây.”

“Vâng ạ!”

Thím Châu nhanh nhẹn cầm một dôi dép nhung tới, Quách Thanh Tú cảm kích nói một tiếng cảm ơn.

Thím Châu cẩn thận quan sát Quách Thanh Tú, cười nói: “Khó trách trước kia cậu chủ luôn miệng nhắc tới cô Quách, dáng vẻ này so với trên hình còn xinh đẹp hơn nhiều.”

Khuôn mặt Quách Thanh Tú hơi ửng hồng, Tăng Thanh Hải cười nói: “Thím Châu ở nhà anh nhiều năm, bà luôn thích nói lời thật lòng.” Quách Thanh Tú hiểu rõ Tăng Thanh Hải đang trấn an mình. Nhưng mà, lời nói của bác Tăng lại giống như một đụn mây đen bao trùm lên trái tim cô, chẳng thể gạt đi.

Tăng Thanh Hải dẫn Quách Thanh Tú tới phòng ngủ của anh, Quách Thanh Tú sợ ngây người, trên một vách tường trong phòng treo đầy ảnh chụp của cô, nhưng đều là của mười năm trước, có vài cái đã ố vàng, có vài cái được phóng to lên, còn có cả vài tấm ảnh chụp thời gian này.

Giọng nói của Tăng Thanh Hải hơi run, “Thanh Tú, em thấy không? Nơi đây chính là mục tiêu phấn đấu hơn mười năm nay của anh, cho dù gặp phải khó khăn bao nhiêu, chỉ cần anh nghĩ tới việc có thể ở bên em, tất cả đều trở nên có ý nghĩa.”

Trong lòng Quách Thanh Tú bị một dòng nước ấm tràn tới, cô kích động tới mức không nói thành lời.

Tăng Thanh Hải thâm tình chân thành nhìn cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nói, “Thanh Tú, em có biết hay không, anh đã luôn kiên mười năm, bởi vì tin rằng em cũng yêu anh, anh tin tưởng chúng ta sẽ ở bên nhau. Cho dù có khó khăn gì cũng sẽ giải quyết được thôi. Cho nên, bây giờ chúng ta đã gặp lại nhau, chẳng dễ dàng gì mới ở bên nhau, anh hy vọng em đừng bỏ cuộc, có được không?”

Giọt nước mắt xúc động theo khóe mắt Quách Thanh Tú chảy xuống, cô không biết, Tăng Thanh Hải lại yêu cô sâu sắc tới vậy.

Cô vẫn bị vây trong tự ti mặc cảm của mình, muốn đẩy Tăng Thanh Hải đi, giờ cô đã biết bản thân mình có bao nhiêu ngu ngốc.

“Thanh Tú, anh yêu em, anh yêu em còn hơn yêu chính mình….”

Tăng Thanh Hải thâm tình chân thành nhìn cô chăm chú.

Hàng lông mi dày cong cong của Quách Thanh Tú dính giọt nước mắt lấp lánh, đôi mắt to trong veo giống như được nước mưa gột rửa sạch sẽ, cái mũi nhỏ vì khóc mà hơi ửng hồng, cánh môi đỏ giống như nụ hồng mê người, làn da trắng nõn, nụ cười có lúm đồng tiền như ẩn như hiện, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngẩng lên, vẻ mặt yếu ớt bất lực.

Hô hấp của Tăng Thanh Hải đột nhiên ứ đọng lại, chỉ cần là đàn ông, sợ là chẳng ai kháng cự được loại hấp dẫn này.

Hai người dựa sát vào nhau, Quách Thanh Tú cảm giác được hơi thở của anh phả lên trên mặt mình, quét tới từng lỗ chân lông, có chút cảm giác ngưa ngứa.

Trống ngực cô đập thình thịch, ánh mắt hoảng hốt giống như nai con, cô vội vàng hơi nhắm mắt lại.

Đôi môi dịu dàng chầm chậm hôn lên môi cô, một làn hương bạc hà dễ chịu kề sát bên.

Quách Thanh Tú cảm giác như trái tim mình cũng nhảy ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng đầy ngượng ngùng.

Đôi môi Tăng Thanh Hải rất nhẹ nhàng rất dịu dàng, giống như sợ sẽ tổn thương cô, dừng trên môi cô, quấn quýt vấn vương.

Cánh tay to lớn của anh từ từ đưa tới đầu vai cô, ôm lấy thân thể mềm mại như muốn nhũn ra kia.

Anh ra sức kéo cô lại gần hơn nữa, nồng ngực đầy đặn nở nang của cô lập tức khiến anh cảm thấy thân dưới mình bùng lên một luồng lửa thiêu đốt.

Anh hôn cô thêm cuồng nhiệt rồi nhẹ nhàng cạy mở miệng cô, nhấp nháp hương vị ngọt ngào trong đó.

Trái tim anh cũng đang đập điên cuồng, thân thể mềm mại trong lòng là người con gái anh đã mong ước mười năm.

Xinh đẹp và quyến rũ như vậy, cánh tay anh dùng sức, như muốn khảm cô vào trong thân thể của mình.

Nụ hôn thơm mát, mềm mại của anh Hải, nhưng, vì sao cô lại cảm thấy có chút không đúng.

Đột nhiên Quách Thanh Tú dùng sức đẩy Tăng Thanh Hải ra, nét mặt hoảng hốt của cô đâm vào đường nhìn của anh.

Quách Thanh Tú vội vàng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Anh Hải, em không phải đứa con gái tùy tiện như vậy!”

Tăng Thanh Hải dịu dàng hất nhẹ mái tóc dài mềm như thác nước của cô, khẽ cười: “Đương nhiên! Thanh Tú của anh là người con gái tốt nhất, là anh không tốt, anh có chút kích động rồi.”

Gương mặt anh cũng hơi đỏ, buông nhẹ tay thả Quách Thanh Tú ra, áy náy nói: “Anh xin lỗi, anh sẽ tôn trọng em.” Quách Thanh Tú khó xử gật đầu, “Chờ sau khi chúng ta kết hôn…”

“Haha, Thanh Tú, chúng ta sẽ dành lần đầu tiên cho đêm tân hôn!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quách Thanh Tú đỏ rực lên, đỏ như màu màu, lan tới tận cổ.

Phòng ngủ của Tăng Thanh Hải gọn gàng sạch sẽ, ngoại trừ ảnh chụp của Quách Thanh Tú thì không có bài trí dư thừa nào khác.

Quách Thanh Tú nhìn sơ qua một vòng rồi đi ra.

Dù sao cũng là lần đầu tới nhà họ Tăng, cứ thế cùng anh ở một mình trong phòng ngủ, sẽ để lại ấn tượng xấu cho người khác.

“Anh Hải, em phải về ròi.”

Quách Thanh Tú đi tới cầu thang, trong phòng khách không nhìn thấy bóng dáng của Tăng Chí Thành.

Tăng Thanh Hải vội vàng ngăn cản cô, “Thanh Tú, ăn tối xong rồi đi, ba anh ra ngoài rồi, em không cần ngại.”

Nghe thấy Tăng Chí Thành không còn ở đây, Quách Thanh Tú liền đồng ý ở lại.

Có thể ở bên Tăng Thanh Hải, cô cũng rất vui vẻ.

“Đúng rồi, giờ chú Quách có tính toán gì không?”

Tăng Thanh Hải cầm một quả táo, vừa gọt cho Quách Thanh Tú, vừa thân thiết hỏi.

Ánh mắt Quách Thanh Tú chăm chú nhìn bàn tay Tăng Thanh Hải, trong đầu cô không biết vì sao lại nhớ tới một hình ảnh, dường như cũng từng có một bàn tay khác gọt táo như thế ở trước mặt cô.

Nhưng cô không nhớ ra khuôn mặt hắn.

Mỗi lần cô muốn nhớ lại, đều nhớ tới chỗ này thì đau đầu.

“Thanh Tú, em sao thế?” Tăng Thanh Hải nhìn thấy trong mắt Quách Thanh Tú lộ ra nét đau khổ, liền thân thiết hỏi han.

“Không sao ạ, chắc hiện giờ ba em đang muốn tới Á Hân làm việc, cụ thể em cũng không rõ lắm, hôm nay ông ấy đi phỏng vấn, phải đợi buổi tối mới có tin tức.”

“Thanh Tú, thế này đi, anh cảm thấy em đừng vội về trường, một thời gian nữa anh tìm trường khác cho em, đổi một môi trường mới, có thể sẽ tốt hơn cho tâm trạng của em.” Tăng Thanh Hải nói.

Quách Thanh Tú chần chừ một lúc rồi cười lắc đầu, “Không cần đâu, em không muốn đi học nữa. Chờ qua khoảng thời gian này, em sẽ đi tìm việc.”

“Tìm việc? Hay là tới công ty của anh đi…”

“Không được, anh Hải! Em không thể cứ dựa vào anh, em không muốn làm sâu gạo!” Trong mắt Quách Thanh Tú hiện lên một tia buồn bã.

Cô chưa từng muốn mình làm kẻ ăn bám.

Tăng Thanh Hải áy náy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, “Xin lỗi em, lời ba anh nói, em đừng để ý quá.”

“Haha, anh Hải, anh yên tâm, em sẽ không dễ dàng buông tay. Em muốn chứng minh cho bác Tăng thấy, em là một cô gái tốt.”

Quách Thanh Tú cười đến xinh đẹp tự tin, Tăng Thanh Hải cũng nhận được sự khích lệ, cho dù khó khăn lớn thế nào, anh cũng sẽ không buông tay cô.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement