Vô thượng Luân hồi chi môn - Triệu Bân (Truyện full tác giả: Bân Bân)

Advertisement

 
             Nhóm khách hàng này đúng là không đến mua binh khí, đi vào thì cứ nói liên tục, vui vẻ vô cùng, hơn nữa trong lúc nói chuyện còn cố tình nhìn Triệu Bân một cái, rất có dụng ý.  

             Thì chính là cái ý đó thôi!  

             Triệu Bân cũng thản nhiên, hai tay ôm mặt, nhìn trái nhìn phải, nhìn cái này, ngó cái kia.  

             Ánh mắt ấy giống như đang xem kịch.  

             Ban ngày ban mặt, rảnh rỗi không có gì làm rồi chạy đến đây nói chuyện, thích làm ông đây khó chịu à?  

             Còn về Liễu Như Nguyệt thì hắn cũng chỉ cười.  

             Thiên Tông thì ghê lắm à? Bí tịch cấp Địa đáng sợ lắm sao? Ông đây còn có cả một vị thần trong đầu đấy?  

             Chờ đi! Chạy không thoát đâu!  

             Hắn mặc kệ, nhưng có những người thì không chịu ngưng.  

             Lão Tôn không nghe nổi nữa, mà cũng không biết nên ngăn thế nào.  

             Mở cửa hàng làm ăn, khách đến đều là thượng đế, không thể đắc tội.  

             Mãi một canh giờ sau, Triệu Bân mới đứng dậy.  

             Ông chủ mới mà! Lần đầu đến cửa hàng binh khí thì vẫn phải làm cho ra dáng.   

             Xong xuôi thì cũng phải tìm việc mà làm.  

             “Thiếu gia đi nghỉ đi ạ!”  

             Lão Tôn mỉm cười, đúng là một người ông hiền lành. Ít nhất ông ấy không vì việc Triệu Bân bị tước chức thiếu chủ mà trở mặt với hắn. Gia chủ đã nhắc trước, vẫn phải nể mặt, không được quá đáng.  

             “Ừ”.  

             Triệu Bân mỉm cười không chút khách khí. So với việc ngồi làm ông chủ thì tu luyện quan trọng hơn.  

             “Có bảo bối”.  

             Giọng nói của Nguyệt Thần bỗng vang lên.  

             Bảo bối?  

             Triệu Bân vừa nhấc chân lên lại thu về, ánh mắt lóe sáng.  

             “Trên đường lớn, tên mập kia”, Nguyệt Thần khẽ nói.  

             Triệu Bân nhìn sang.  

             Người qua lại trên phố đông đúc, đúng là có một tên mập thật! Để ngực trần, bụng to bành ra, nhìn như một ông phật Di Lặc. Gã vừa mới đi từ trong sòng bạc ra ngoài, chắc là thua sạch. Mặt thì đỏ, cổ thì gân lên, lại còn chửi bới liên tục, nhìn ai gã cũng tức. Gã cao một mét rưỡi, nhưng khí thế đi đường như ba mét tám.  

             Gã đó có bảo bối á?  

             Triệu Bân nhướng mày, đi ra khỏi cửa hàng binh khí, xuyên qua đám người, chặn trước mặt tên mập.  

             “Ngươi mù à?”  

             Tên mập há mồm ra chửi. Gã vừa thua sạch ở sòng bạc, còn đang muốn tìm người trút giận đây.  

             “Chắc là cái hồ lô nhỏ này”.  

             Triệu Bân quét một lượt, nhìn vào eo tên mập, thấy một cái hồ lô nhỏ màu vàng tím, to cỡ bàn tay. Xung quanh hồ lô còn có những đường vân không rõ là gì.  

             Cả người tên mập ngoài quần áo ra thì cũng chỉ còn cái hồ lô đó thôi.  

             “Thiếu chủ Triệu gia?”  

             Tên mập xoa cằm, ban nãy đi hơi vội, lúc này mới nhìn rõ. Triệu Bân là người nổi tiếng, đêm đó, gã cũng là người đến hóng chuyện. Triệu Bân và Triệu gia là câu chuyện cười hài nhất thành Vong Cổ.  

             “Lão ca, cái này bán không?”  

             Triệu Bân cười nói, chỉ vào hồ lô màu tím vàng.  

             “Đây là bảo vật gia truyền đó”.  

             Tên mập đảo mắt, gã là một tên lươn lẹo, có người muốn mua thì cũng muốn kiếm món hời.  

             “Có thể thương lượng giá mà”.  

             “Mười lượng”.  

             “Ta cho ngươi con dao để ngươi đi làm cướp luôn đi?”  

             Triệu Bân bĩu môi.  

             Lúc vẫn còn là thiếu chủ Triệu gia, mỗi tháng hắn còn được có mỗi ba lượng.  

             Nhưng đừng có khinh thường ba lượng này, với nhà giàu chỉ là con số nhỏ, nhưng đủ cho nhà bình thường dùng rất lâu đấy.  

             Cái gã này thì hay rồi, thét cái giá trên trời!  

             “Ba lượng thôi”, Triệu Bân nói, giơ ba ngón tay.  

             “Không ai mặc cả như ngươi đâu”, tên mập bĩu môi, ôm chặt hồ lô nhỏ, bắt đầu lèm bèm: “Đây là bảo vật gia truyền đấy, hơn nữa, đường đường là thiếu chủ Triệu gia mà còn để ý chút tiền vặt này à?”  

             “Ba lượng thôi, nhiều hơn thì không có đâu”.  

             “Đừng mà! Tốt xấu gì cũng phải thêm chút đi chứ”, tên mập chề môi.  

             “Không bán thì thôi”.  

             Triệu Bân nói xong thì quay người đi, ánh mắt lóe lên, ông đây không tin ngươi không bán.  

             “Bán mà bán mà”.  

             Tên mập kéo Triệu Bân lại, đưa hồ lô cho hắn, chủ yếu là đang vội lấy tiền đi chơi mấy ván nữa để gỡ.  

             “Thắng nhiều chút nhé”.  

             Triệu Bân cũng sảng khoát đưa ba lượng bạc ra.  

             “Được thôi”.  

             Tên mập nhận lấy tiền rồi quay người, chạy về sòng bạc. Có tiền rồi nên đi cũng nhanh hẳn.  

             “Đây là bảo bối sao?”  

             Triệu Bân quay về cửa hàng binh khí, cầm hồ lô nhỏ lật qua lật lại. Nhưng ngoài đường vân được khắc bên ngoài mà hắn không hiểu gì ra thì nhìn chả khác gì hồ lô bình thường. Thế mà cũng tốn ba lượng của hắn.  

             “Một núi vàng còn không quý bằng nó đâu”.  

             Nguyệt Thần nhàn nhã nói.  

             “Thật hay giả vậy”, Triệu Bân kinh ngạc, bất giác ôm cái hồ lô trong tay.  

             “Bảo vật này là thứ lấy tiền để đo chắc?”  

             “Thế nó có năng lực gì?”  

             “Cứ thu lại đã, sau này ta dạy ngươi cách dùng”, Nguyệt Thần đáp.  

             “Vậy thì phải giữ lại thôi, còn phải cất kỹ ấy”.  

             Triệu Bân ôm càng chặt hơn. Quý hơn cả núi vàng thì là thần khí gì đây?  

             Nhưng được thần coi trọng thì chắc cũng không đơn giản.  

             “Mẹ nó chứ”.  

             Lúc đi vào cửa hàng binh khí, hắn nghe thấy tiếng chửi. Hắn quay lại nhìn thì mới thấy là tên mập vừa nãy. Gã lại chửi thề đi ra, nhìn thì có vẻ như đã thua sạch hai lượng ban nãy rồi.  

             Cờ bạc là bác thằng bần mà!  

             Triệu Bân âm thầm than thở, ba lượng biến mất chỉ trong nháy mắt.  

             

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement