Vô thượng Luân hồi chi môn - Triệu Bân (Truyện full tác giả: Bân Bân)

Advertisement

 
             Đi đến cuối đường thì bị một cánh cửa đá cản lại, bị tứ trưởng lão tung một chưởng đánh mở.  

             Cửa đá vỡ tan, có tia sáng lóe lên.  

             Thật sự là một địa cung, dưới địa cung thật sự có bảo tàng, thỏi vàng, miếng bạc, bảo thạch, linh châu, ngân phiếu, vũ khí, sách cổ… Cần gì có đó, số lượng khổng lồ, có trời mới biết rốt cuộc Ma quật đã cướp đoạt được bao nhiêu tài bảo, nhưng tất cả cũng chỉ để dâng lên cho Ma gia mà thôi.  

             Chậc chậc chậc!  

             Triệu Bân sải bước đi vào trong quan sát trái phải.  

             Cảm nhận một phen nhưng không phát hiện ra bảo bối gì đặc biệt.  

             “Nhìn cái gì thế, gom đồ đi!”  

             Lục trưởng lão Ma gia đứng trên đài cao gọi một tiếng.  

             Nghe thế, cao thủ Ma gia đều xắn tay áo lên, thấy tiền còn thân thiết hơn cả mẫu thân mình, Ma quật cũng bá đạo thật, chỉ một cứ điểm thôi đã gom được nhiều vàng bạc bảo bối thế này, chắc cũng phải mấy ngàn vạn.  

             Triệu Bân nhìn quanh, sau đó theo Ma Tử ra khỏi địa cung.  

             So với vàng bạc châu máu trong địa cung thì họ muốn nghe được bí mật từ miệng lục trưởng lão Ma quật hơn, chẳng hạn như hang ổ của Ma quật này, hành tung của Vương Dương này, cứ để tên khốn đó thoải mái tăng cường sức mạnh của mình thì ma lực sẽ tăng vọt, cũng sẽ có rất nhiều người vô tội nằm xuống.  

             Bọn họ không phải là đấng cứu thế, nhưng tâm hướng thiện thì vẫn còn.  

             “Thánh Tử, bên kia có một địa lao”.  

             Vừa ra khỏi địa cung đã thấy một trưởng lão Ma gia đi tới.  

             “Có giam giữ người nào không”.  

             Ma Tử hỏi một câu, như thể đã đoán được từ trước.  

             Đã là cứ điểm Ma quật thì chắc chắn sẽ có địa lao, không phải để giam giữ tội phạm gì, phần lớn là những người Ma quật bắt về để Vương Dương hút cạn sinh mệnh, Bất Diệt Ma Thân quyết tà ác, không phải chỉ là máu me bình thường thôi đâu.   

             “Có, còn có rất nhiều nữa”, trưởng lão Ma gia nói.  

             Khỏi phải nói, Triệu Bân và Ma Tử cũng đã trông thấy.  

             Cách đó không xa là một đám người quần áo tả tơi được mang ra từ nhà giam dưới lòng đất, nam nữ già trẻ gì cũng có, quần áo nát bươm, xanh xao vàng vọt, e là đã bị bỏ đói từ khi bị bắt đến nay, trong đó có rất nhiều người bị thương khắp nơi, thấy người Ma gia đều hoảng sợ, chủ yếu là do số lượng, khoảng hơn mấy ngàn người đều bị giam bên dưới, nếu không chắc đã bị sức mạnh của cường nỏ khiến cho tan xương nát thịt, thế thì đã tạo nghiệt lớn rồi.  

             “Tha mạng, tha mạng!”  

             Mấy ngàn người luôn miệng cầu xin, sợ đến nỗi cơ thể phát run.  

             Trong đó có cả tiểu hài tử nấp trong vòng tay mẫu thân khóc oe oe, người Ma gia thấy mà lòng chợt xúc động, cách đây không lâu, họ cũng bị đuổi giết phải trốn đông trốn tây như dân chạy nạn, hèn mọn không sao tả nổi.  

             “Bỏ lại quá khứ, tha cho bọn họ đi thôi”, Ma Tử hít một hơi thật sâu.  

             Trên thực tế, cao thủ Ma gia cũng đang làm việc đó.  

             Những người này không phải võ tu, có lẽ dùng một giọt vong tình thủy là đủ, họ muốn cứu giúp nhưng số lượng quá nhiều, vẫn là câu nói đó, bọn họ không phải đấng cứu thế nên những việc có thể làm cũng bị giới hạn.  

             “Dừng lại”.  

             Triệu Bân đột nhiên lên tiếng, nhanh chóng đi tới trước mặt một người.  

             Đó là một nữ tử, khác với những người chạy nạn kia, cô ta mặc chiếc giá y trên người, cũng vì lẽ đó nên mới chói mắt đến lạ, hấp dẫn ánh mắt Triệu Bân, giá y cô ta cực kỳ cũ nát, mái tóc rối bời, thậm chí còn che khuất hai má.  

             Triệu Bân giơ tay lên theo bản năng, vén mái tóc rối bời kia ra.  

             Thấy dáng vẻ cô ta, hắn chợt lặng người đi: “Diệu… Diệu Ngữ?”  

             “Diệu Ngữ?”  

             Ma Tử nghe thế thì chợt nhíu mày, đúng là chưa nghe tới bao giờ.  

             Cao thủ Ma gia cũng chẳng hiểu mô tê gì.  

             “Sao lại như thế được”.  

             Triệu Bân cau mày, đôi mắt cứ chợt sáng rồi lại thoạt tối.  

             Người Ma gia không biết Diệu Ngữ nhưng hắn thì lại biết.  

             Đêm đó khi hắn và Thanh Dao bị mụ dạ xoa kia bắt đi, mang xuống phần mộ dưới lòng đất thực hiện minh hôn, mụ ta bắt Thanh Dao phải gả cho nhi tử đã chết của mình, hắn thì phải cưới nữ nhi đã qua đời của mụ ta, cũng chính là Diệu Ngữ, nếu không có sát thủ La Sinh Môn đột nhập, phá hủy minh hôn thì hắn và Thanh Dao đã nằm lại trong phần mộ đó rồi.  

             Chuyện này ngoài hắn và Thanh Dao… Thì không có ai biết.  

             Nhưng Diệu Ngữ… Rõ ràng đã chết rồi, tại sao lại xuất hiện ở đây.  

             “Nhận nhầm người ư?”  

             Triệu Bân đi đến gần theo bản năng, quan sát từ trên xuống dưới.  

             Dường như tinh thần Diệu Ngữ không được ổn định lắm, hai mắt vô hồn, chỉ căm căm cúi đầu, ai lướt qua không biết lại tưởng cô ta lại tượng gỗ ấy chứ? Nhưng cô ta thật sự có hơi thở, là người sống.  

             “Chắc chắn là cô ta".  

             Triệu Bân lại thì thào, nhưng đó là chuyện không thể! Diệu Ngữ đã chết đi rất lâu rồi, sao có thể sống lại được? Chẳng lẽ, có người dùng thuật chiêu hồn để… Mang Diệu Ngữ về dương gian?  

             “Sao thế, người quen à?", Ma Tử chọc chọc Triệu Bân.  

             Triệu Bân khẽ gật đầu, thật sự không biết phải giải thích chuyện này thế nào.  

             “Ừm… Là một mỹ nhân", Ma Tử vuốt cằm, quan sát từ trên xuống dưới với ánh mắt kỳ quái, ngươi nói xem cô nương xinh đẹp như thế, tại sao lại trông như tượng gỗ thế này! Không thấy sức sống.  

             “Ánh mắt tiểu tử nhà ngươi cũng được đấy”.  

             Vài phút sau Ma Tử mới vỗ vai Triệu Bân.  

             “Có thôi đi không”.  

             Triệu Bân lại liếc mắt nhìn hắn ta.  

             Họ đang nói chuyện với nhau thì Diệu Ngữ lại ngước mặt lên, cứng ngắc xoay xoay cổ, không nhìn ai cả, chỉ nhìn mỗi Triệu Bân, đôi mắt trống rỗng chợt hiện lên cảm xúc, cô ta không biết Triệu Bân, nhưng hơi thở của Triệu Bân cho cô ta cảm giác quen thuộc, giọng nói đó cũng cực kỳ quen.  

             “Tướng công”.  

             Cô ta khẽ hé môi, nhỏ giọng gọi.  

             Nghe thế, Ma Tử cũng sửng sốt.  

             Tiếng tướng công đó không dành cho hắn ta, mà là gọi Triệu Bân.  

             Không chỉ mình hắn ta, trưởng lão Ma gia xung quanh cũng chẳng hiểu mô tê gì.  

             Ngạc nhiên nhất là Triệu Bân, mặt cứ đờ cả ra.  

             “Tướng công”.  

             Bầu không khí trở nên yên tĩnh, lại bị giọng nói của Diệu Ngữ phá tan.  

             Tất cả mọi người đều liếc sang nhìn Triệu Bân với ánh mắt kỳ quái, tiểu tử nhà ngươi đó! Tấm lòng bao la bác ái ghê! Ngoài Liễu Tâm Như ở nhà ra, rốt cuộc ngươi còn bao nhiêu thê tử.  

             “Đừng nói bậy”.  

             Triệu Bân cười gượng, minh hôn không tính.  

             “Ý gì thế, xuống giường không nhận người nữa à?”, Ma Tử nhíu mày.  

             “Ngươi thấy ta với cô ta lên giường khi nào thế”, Triệu Bân mắng.  

             “Người ta đã gọi ngươi là tướng công rồi kia kìa”.  

             “Ta gọi ngươi một tiếng tướng công thì ta với ngươi từng lên giường với nhau à?”  

            

 

             

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement