Vô thượng Luân hồi chi môn - Triệu Bân (Truyện full tác giả: Bân Bân)

Advertisement

 
             Một khi hắn đã chơi lớn thì chưa chết sẽ không dừng, sức mạnh cuồn cuộn không dứt, bí thuật hiện lên không ngừng, ánh đao, bóng kiếm, quyền ấn… Bay tứ tung, cơ thể khổng lồ như ác quỷ ba tay cũng bị đánh lùi bình bịch về phía sau, máu và xương bay đầy trời.  

             Giam!  

             Cấm!  

             Thiên Vũ và Sở Vô Sương cũng nhanh chóng tham gia, phong cấm không ngừng.  

             Ba người phối hợp vẫn ăn ý như thế.  

             Triệu công tử nói lời giữ lời, nói đánh thành bụi thì thật sự khiến nó thành bụi.  

             “Chân nguyên vô hạn ư?”  

             Thiên Vũ giật mình hoảng hốt, cứ để hắn đánh thế này có thể sẽ không chịu nổi mất.  

             Cẩn thận ngẫm lại thì thấy bình thường, có đại địa linh chú thì chân nguyên dồi dào là chuyện thường, với điểm này, cảm xúc Sở Vô Sương hẳn còn rất mới, nếu tên đó không chơi bẩn như thế thì cô ta nào có thua trong tỷ thí tân công?   

             Ác quỷ ba tay bị giết.  

             Bọn Triệu Bân rời đi trước, bởi vì máu của ác quỷ ba tay khiến khu vực này trở nên bất thường, hay có thể nói là xao động, nhất là dưới nền đất, cứ thấy có thứ gì đó sắp lao ra.  

             “Đại địa linh chú bá đạo như thế ư?”  

             Thiên Vũ cứ nhìn Triệu Bân mãi không thôi, thực hiện nhiều bí thuật như thế mà khí huyết của tên này không hề yếu đi chút nào, vẫn dồi dào như biển, lực sinh mệnh mênh mông khiến hắn ta cũng bị cuốn theo.  

             Triệu Bân chỉ cười.  

             Chỉ mình đại địa linh chú thì tất nhiên sẽ không được như thế, sở dĩ chân nguyên của hắn dồi dào như thế có tám phần nhờ đại địa linh mạch, đó mới là suối nguồn vô tận của chân nguyên, còn đại địa linh chú ấy à! Hắn lĩnh ngộ chưa đủ sâu, không thể hấp thu được sức mạnh khổng lồ trong khoảng thời gian ngắn, lại càng miễn bàn đến việc giữ cho sức mạnh mãi mãi không cạn.  

             “Đâu đâu cũng là cạm bẫy”.  

             Sở Vô Sương cực kỳ cảnh giác, không dám lơi lỏng nửa phần.  

             Hồ nước lúc nãy cũng chính là cạm bẫy, đầu tiên là ảo thuật, sau đó là ác quỷ, không có một chút dấu hiệu nào cả, có trời mới biết được trong di chỉ Ma Vực này còn bao nhiêu cạm bẫy như thế, bất cẩn một chút sẽ rơi xuống hố.  

             Ba người đều trở nên cẩn thận.  

             Triệu Bân đi trước, Sở Vô Sương và Thiên Vũ phía sau, tạo thành đội hình tam giác, nếu gặp phải nguy hiểm thì tiến lên có thể tấn công, lùi lại đủ để phòng thủ, nếu đây là một chuyến chu du thì hẳn nó sẽ là nơi huấn luyện ma quỷ sinh tử, cả người có kinh nghiệm sa trường như Thiên Vũ cũng không dám lơ là.   

             So với chiến trường biên quan thì di chỉ này còn tà ma hơn, chiến trường thường đánh vào buổi sáng, đối đầu bằng đao thật thương thật, nơi này thì khác, đa số nguy hiểm đều tiềm tàng trong bóng đêm, khó lòng phòng bị.  

             “Phía trước, có lẽ là một khu rừng”.  

             Đi đến một nơi, Triệu Bân lại lấy bản đồ ra.  

             Bản đồ Huyễn Mộng đưa không sai, đi tới mấy trăm trượng sẽ thấy đó là một khu rừng, dõi mắt nhìn ra xa là một màu tối đen như mực, đâu đâu cũng là nhánh cây đen ngòm, không thấy một chút màu xanh nào.  

             “Cái cây kỳ quái”.  

             Sở Vô Sương nhìn trái nhìn phải suốt một đường, cây cối hình thù kỳ quái, nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị.  

             Với việc này thì Thiên Vũ đã thành thói quen, cả đất ma này, cả di tích Ma Vực này đều cực kỳ quỷ dị, đặt chân đến đây thì phải cực kỳ cẩn thận, đi sai một bước thôi chính là quỷ môn quan.  

             “Đừng lộn xộn”.  

             Triệu Bân phía trước nhắc nhở một tiếng.  

             Hắn thấy từ khi bước vào khu rừng này đến tận bây giờ cả người cứ lạnh lẽo, lại bàn đến mấy cái cây ở đây, tất cả đều chứa ma lực tiềm tàng, có mấy gốc cây còn chảy máu ra ngoài, nhìn thôi cũng thấy rợn người rồi.  

             Đi sâu vào trong còn có thể thấy bộ xương khô.  

             Theo bọn họ thì có lẽ đều là những người đi tìm kho báu, hoặc là người của đất ma năm đó, cũng vì có người chết nên khu rừng này mới đầy tà ma, cứ nghe thấy tiếng quỷ hồn kêu gào.  

             “Ngừng”.  

             Triệu Bân nói xong bèn dừng lại.  

             Hai mắt hắn híp lại, nhìn chằm chằm phía trước, có thể thấy trên thân cây kia có một người đang lắc lư theo cơn gió lướt qua, ngước mắt lên nhìn mới biết đó là người chết, một cái xác chết không đầu được dây sắt móc vào xương bả vai treo lên cây.  

             “Vừa mới chết đây thôi”, Sở Vô Sương nhỏ giọng nói.  

             Không khó để nhận ra điều đó, đến tận lúc này xác chết kia vẫn còn chảy máu tươi.  

             “Người tộc xác chết”, Thiên Vũ bổ sung thêm một câu, hắn ta nhận ra huyết khí của tộc xác chết, âm hàn đến lạ, hay có thể nói không chỉ có truyền thừa của Ma Vực lén vào đây mà người tộc xác chết cũng đến.  

             Hắn ta đã có thể nhận ra thì tất nhiên Triệu Bân cũng thế.  

             Điều hắn tò mò là ai đã treo người tộc xác chết lên đó.  

             Nghĩ thế, ba người lại đi đến gần.  

             Nguyên nhân cái chết của người tộc xác chết rất dễ thấy, không có vết thương của trận giao đấu nào, bị người ta vặn cổ chết, tuổi tác ấy à! Tất nhiên là không lớn, quá hai mươi tuổi cũng không vào được, đó chính là hạn chế lớn nhất.  

             “Đi”.  

             Triệu Bân không dừng lại quá lâu, nhấc chân bước.  

             Sở Vô Sương và Thiên Vũ cũng đi theo, thứ không thể đụng thì tốt nhất là đừng mò vào.  

             A…!  

             Thời gian chưa trôi qua bao lâu thì một tiếng hét thảm đã vang lên, không phải là ma quỷ, có lẽ là người đột nhập vào, khỏi phải đến xem cũng biết là bị ác quỷ giết, có lẽ rất mạnh, sở hữu thần trí siêu cao, nếu đã có thần trí siêu cao thì kèm theo đó chính là khả năng chiến đấu thượng thừa.  

             Thế thì lực chiến là không thể nào so sánh nổi.  

             “Khu rừng này không có lối thoát ư?”  

             Những lời như thế Sở Vô Sương đã nói không biết bao nhiêu lần rồi.  

             Không chỉ mình cô ta, Triệu Bân và Thiên Vũ cũng muốn hỏi, đi mấy canh giờ rồi, cả ác quỷ cũng đã gặp được hơn chục rồi mà vẫn chưa thoát ra được, quan sát trên bản đồ thì lẽ ra không dài đến thế mới đúng!  

             Bất đắc dĩ, ba người đành phài tiếp tục di chuyển.  

             Khi dừng lại thì ba người đều nhíu mày.  

             Cách đó không xa chính là cái cây đó, vẫn là cái xác đó.  

             “Sao lại quay về đây rồi”, Thiên Vũ ngạc nhiên.  

             “Khu rừng này chính là một cái mê cung”, Triệu Bân trầm giọng nói, hai người kia đều có thể nghe hiểu, thay vì nói là mê cung thì mê cung trận có vẻ đúng hơn, luôn có sức mạnh quỷ dị nào đó khiến họ cứ đi qua đi lại quanh đây, đi một hồi lại quay về chỗ cũ, càng đi càng thấy nghi ngờ cuộc đời.  

             Sở Vô Sương ho khan.  

             Thiên Vũ cũng ho khan.  

             Đánh nhau thì họ biết, nhưng trận pháp họ lại chẳng hiểu mô tê gì.  

             Triệu Bân ngửa đầu nhìn trời, có thể thấy mây mù che lối, chỉ có thể nhìn thấy một vòng trăng tròn mờ ảo, còn ngôi sao thì hoàn toàn không hề nhìn thấy, muốn tìm đường bằng tinh tượng e là hơi khó.  

             Soạt!  

             

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement