Vô thượng Luân hồi chi môn - Triệu Bân (Truyện full tác giả: Bân Bân)

Advertisement

 
             Người đi đường liếc mắt hóng chuyện, thấy mười mấy chiếc xe ngựa đỗ bên ngoài cửa hàng binh khí Liễu gia, lúc này họ đang chất binh khí lên xe, xe nào cũng đầy ăm ắp.  

             “Hai nhà này thú vị đấy nhỉ”.  

             Người đi đường lầm bầm nói, mấy ngày trước Liễu gia điên cuồng mua vào, Triệu gia điên cuồng bán ra, bây giờ vai vế thay đổi, Triệu gia điên cuồng mua vào, Liễu gia điên loạn bán ra.  

             “Chiến tranh thương mại, đây đúng là một trận chiến thương mại”.  

             Người tinh mắt nhìn liếc qua là biết ngay phương thức mà hai nhà âm thầm đấu đá nhau!  

             Chát!  

             Tiếng roi ngựa vang lên, mười mấy chiếc xe chở đầy binh khí đồng loạt khởi hành, quả thực dọn sạch cửa hàng binh khí Liễu gia chỉ trong một loáng, không chừa lại món nào.  

             “Chắc chắn là người do cửa hàng binh khí Triệu gia phái đến”.  

             Vương Đức “hừ” một tiếng, thần thái của lão ta khác nào tự nhận mình liệu sự như thần.  

             “Cần ngươi phải nói chắc?”  

             Liễu Thương Hải mắng ầm lên, lão ta nghĩ được chiêu lũng đoạn, Triệu Bân không nghĩ được chắc? Bán ra với giá năm mươi lượng một món binh khí, mua vào với giá ba mươi lượng, tính thế nào cũng không lỗ.  

             “Để cho Triệu gia được hời như vậy hả?”  

             “Tiền trang, bổn tiệm, các cửa hàng khác và các gia tộc lớn đang đòi tiền ông đây, ta còn làm gì được?”, Liễu Thương Hải ôm lồng ngực, phun ra một búng máu.  

             Chắc hẳn tức quá hóa bệnh đó mà.  

             Thời khắc này, lão ta mắng Triệu Bân cả trăm nghìn lần, cũng mắng Liễu Thương Không cả trăm nghìn lần. Chiến lược không hề sai, nhưng gia tộc không tiếp sức, đồng đội không ngồi yên.  

             Đến thời khắc quan trọng mà còn hỏng chuyện.  

             Nhà mình không tìm được luyện khí sư thì lôi kéo luyện khí sư của đối phương cũng được mà!  

             Nếu không lôi qua được thì phái người hủy diệt hết!  

             Trận này lão ta đánh với khí thế hừng hực, cược cả gia tài của mình vào đó, nhưng gia tộc làm hỏng chuyện, đến cả đám đồng minh cũng toàn bọn giậu đổ bìm leo.  

             Đáng giận nhất vẫn là Liễu Thương Không.  

             Với tư cách là gia chủ, chỉ cần một câu của ngươi là có thể giúp ta vượt qua cửa ải này, chí ít cũng có thể ủng hộ về tài lực, ông đây cũng không rơi vào bước đường như ngày hôm nay.  

             Thế nhưng, Liễu Thương Không thấy chết mà không cứu.  

             Trong lúc nói chuyện, không ít bóng người đẩy cửa bước vào, đen kịt một mảng, đa phần là quản gia của các cửa tiệm, cũng có cả người của các gia tộc khác, nghe tin cửa hàng binh khí Liễu gia làm ăn lớn nên vội vàng chạy tới, kéo bè kéo nhóm đòi tiền từ Liễu Thương Hải.  

             Đưa, đưa hết.  

             Liễu Thương Hải cũng dứt khoát, họ đầu tư bao nhiêu thì đếm đúng số lượng mà trả lại, không thiếu một xu.  

             “Đúng là hào sảng”.  

             Đám đông cười khà khà, lấy được tiền về rồi, cũng dễ ăn nói với bên gia tộc.  

             “Không tiễn!”  

             Liễu Thương Hải hờ hững đáp, lại muốn phun thêm một ngụm máu nữa. Tìm được đám đồng đội ngu dốt này thật sự vui thấy cha thấy mẹ, lúc đòi tiền thì đứa nào cũng tích cực lắm.  

             “Nóng giận hại thân!”  

             Đám đông chủ cửa hàng bật cười, họ kéo bè đến đây nên cũng kéo nhóm mà rời đi.  

             Đám đông đi rồi, lại có người khác tới.  

             Người này là quản sự của tiền trang Liễu gia, khẽ khàng phe phẩy cây quạt, cực kỳ có phong thái.  

             Hiển nhiên, người này cũng tới đòi tiền.  

             Những ngày này, Liễu Thương Hải mượn không ít ngân lượng từ tiền trang nhỉ?  

             “Nóng lòng đến thế cơ à?”  

             Liễu Thương Hải chưa kịp điều hòa nhịp thở đã lại ho ra một búng máu, gia tộc khác chạy tới đòi tiền, lão ta đành chịu; thế mà đến tiền trang nhà mình cũng vậy, chẳng lẽ lão ta còn chạy được chắc? Nếu không phải vì bị ép quá đáng, ông đây đâu đến mức phải hạ giá bán binh khí.  

             “Tam gia, chuyện nào ra chuyện đó!”  

             Quản sự tiền trang mỉm cười hờ hững, người này chỉ quan tâm đến chuyện thu tiền, chuyện khác thì mặc kệ.  

             “Cầm đi, không tiễn!”  

             Liễu Thương Hải “hừ” một tiếng rồi đưa ra một xấp ngân phiếu, đây là toàn bộ tài sản của lão ta, khoản tiền bù lỗ do lão ta tự bù vào. Vất vả mấy chục năm, tất cả quay về với khi bắt đầu.  

             “Gặp sau!”  

             Cầm được ngân phiếu, quản sự tiền trang đứng dậy đi luôn, bỏ lại một câu hờ hững.  

             “Đóng cửa, đóng cửa hàng!”  

             Liễu Thương Hải xua tay, bất lực ngồi bệt xuống. Cửa hàng không còn binh khí thì có gọi là cửa hàng binh khí không? Không tìm được Tư Không, không có nguồn hàng, còn mở cửa gì nữa.  

             Mà sau đó, mệnh lệnh của gia tộc ập đến.  

             Là mệnh lệnh đi đày, nơi mà lão ta bị đày đến là một trấn nhỏ hẻo lánh.  

             “Tam gia, nghỉ ngơi đi”.  

             Vương Đức hời hợt quay người đi, lưng ưỡn thẳng tắp, một tiếng gọi “tam gia” đâu còn chút cung kính nào, giọng điệu khinh miệt cũng không khó nhận ra.  

             Thói đời lạnh lẽo.  

             Liễu Thương Hải đã không còn khả năng trở mình, đã bị chính gia tộc của mình trừng phạt, chẳng khác nào bị đày vào lãnh cung. Hạng người như thế này, dù là người trong gia tộc cũng chẳng còn tiền đồ gì nữa.  

             Lão ta đi rồi, người làm cũng bỏ đi không ít.  

             Cây đổ bầy khỉ tan, nhà này không được thì tìm nhà khác mà tìm sinh kế.  

             “Hay, hay lắm”.  

             Trong phòng, Liễu Thương Hải đang cười, cũng không biết là đau buồn hay thê lương.  

             Thua rồi.  

             Trận chiến thương mại dựa vào lũng đoạn này, lão ta thua bét nhè.  

             Muốn quay về gia tộc?  

             E là không được nữa rồi, thua lỗ bao nhiêu tiền, không tìm ngươi tính sổ là khá lắm đấy, còn muốn quay về? Cả đời này cũng đừng mong chạm tới quyền lực trong gia tộc nữa.  

             Lão ta nên hiểu ra, hiểu ra thân phận của mình.  

             Con cháu của dòng ngoài, từ đầu đến cuối, chỉ là con rối của gia tộc.  

             Có tác dụng gì dùng, vô dụng rồi thì vứt.  

             Bao nhiêu năm nay, lão ta vẫn luôn tự lừa mình dối người, vọng tưởng rằng có một ngày được quay về gia tộc; đến hôm nay, lão ta mới tỉnh ngộ, hiện thực luôn tàn khốc hơn mơ ước rất nhiều.  

             Vườn sau của cửa hàng binh khí Triệu gia đã chất đầy binh khí.  

             Chúng dạo một vòng, đi ra từ đây, rồi lại quay về đây.  

             Tiếp đó là đến tiếng pháo nổ.  

             Cửa hàng binh khí Triệu gia lại mở cửa rồi, người qua đường nhìn mãi cũng thành quen: vài ba bữa mở cửa, dăm bữa nửa tháng đóng cửa, cũng rất thú vị.  

             Khi nhìn vào giá cả, tiếng chửi thề vang lên khá nhiều.  

             Không thể trách họ được, bởi vì binh khí tăng giá tới một trăm lượng.  

             Nhưng đợi khi thấy binh khí, không ai hó hé gì.  

             Binh khí tuyệt đối là binh khí tốt, so với lúc trước còn có thêm một ít sấm sét, hoa văn sấm sét bên trên rất lóa mắt, chỉ riêng điều này cũng xứng đáng với một trăm lượng rồi.  

             “Được lắm, từng tán gia bại sản để mua, giờ lại ra thêm binh khí tốt”.  

             “Lấy cũ đổi mới, giá cả công bằng!”, cả thành Vong Cổ này đều biết quy tắc của cửa hàng binh khí Triệu gia, chỉ cần có binh khí thành phẩm là có thể đổi lấy cái mới, có bao nhiêu thu mua bấy nhiêu.  

             “Gian thương!”  

             Ông già mặc áo vải thô chắp tay, liếc mắt nhìn Triệu Bân.  

             “Không có tiền lấy đâu ra tài nguyên tu luyện”.  

             Triệu Bân ủ rũ đáp, rèn binh khí suốt đêm, đến giờ vẫn chưa được ngủ.  

             Hắn cũng tự nhận mình là gian thương.  

             Nhân từ thì đừng cầm quân, chính nghĩa thì đừng buôn bán, làm gì có ai buôn bán mà không gian dối! Vả lại, cửa hàng binh khí của hắn cũng không lấy binh khí kém chất lượng ra lừa bịp khách.  

             Riêng điều này, ông già mặc áo vải thô không phủ nhận.  

             Binh khí dung hòa sấm sét xứng đáng với cả giá hàng trăm lượng.  

             Triệu Bân nốc rượu, không biết đang nghĩ gì.  

             Cửa hàng binh khí Liễu gia bị hạ gục rồi, đối phương không có luyện khí sư, về cơ bản đã mất nguồn hàng, nếu muốn chơi chiêu lũng đoạn lần nữa thì phải có nguồn tài lực gấp đôi lúc trước mới được, bởi vì giá

 

             

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement